CÁI ĐẦU NGƯỜI KHÔ - Trang 10

Erie phản đối:

— Không. Tớ về đây.

Joel chụp cái mũ lên đầu:

— Tớ cũng về.

Tôi nài nỉ:

— Một ván nữa thôi.

Joel chỉ ra vạt nắng rực rỡ hắt vào qua cửa sổ buồng ngủ:

— Đi đi, Mark.

Eric đề nghị:

— Ừ. Ngoài kia trời đẹp quá. Đi ném đá đi. Hay là đi trượt pa-tanh vậy.

Tôi khăng khăng:

— Một ván nữa thôi. Rồi chúng ta sẽ đi chơi.

Tôi nhìn bọn chúng đi về phía cửa.

Tôi thực lòng không muốn rời khỏi ván Chúa Rừng, tôi không thể hiểu vì

sao mình lại thích rừng đến thế. Nhưng tôi chỉ mới thật sự được vào rừng có
một lần hồi lên mười.

Tôi thích xem tất cả những bộ phim nói về rừng già. Và hồi chúng tôi còn

bé tôi đã thường tưởng tượng mình là Tarzan, Chúa Rừng. Bao giờ Jessica
cũng thích chơi cùng với tôi. Vì thế tôi cho nó làm Cheetah, con vượn biết
nói của Tarzan.

Nó chơi trò đó rất hay.

Nhưng khi lên sáu bảy tuổi Jessica không chịu làm vượn nữa. Thế là nó

thành đứa luôn luôn phá đám.

Sau khi hai đứa bạn tôi đi khỏi, nó rủ:

— Mark, em với anh chơi trò Chúa Rừng đi.

Tôi lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.