CÁI ĐẦU NGƯỜI KHÔ - Trang 111

Tôi bật kêu lên kinh ngạc khi nhận ra hắn đang co rút lại, hắn đang bị

nhồi!

Toàn thân tiến sĩ Hawling đang co rút lại, mỗi lúc một nhỏ hơn, nhỏ hơn!

Tôi ngẩng lên nhìn Kareen và mụ Carolyn. Chúng cũng đang co rút lại. Co
rút xuống gần sát đất.

Kareen biến mất dưới vành mũ rơm. Rồi nó chạy ra khỏi vành mũ. Một

Kareen tý hon, chỉ cỡ bằng một con chuột nhắt.

Cả ba đứa bọn chúng, Kareen, Carolyn và tiến sĩ Hawling đang bò nghều

ngoào trên cỏ. Chỉ to bằng những con chuột nhắt. Chúng giận dữ kêu the thé
như tiếng chuột kêu.

Tôi đứng bên cạnh cái cọc đầu người và nhìn chúng chạy lon ton trên mặt

đất. Kêu the thé và giận dữ phản đối. Tôi nhìn theo cho đến tận khi chúng
mất hút vào rừng già.

Rồi tôi quay lại phía cô Benna kêu lên:

— Thật màu nhiệm! Phép thuật của rừng già đã cứu sống chúng ta!

Cô chạy bổ lại và ôm thật chặt lấy tôi.

— Cháu đã làm được điều đó, Mark. Cháu đã làm được điều đó! Bây giờ

rừng già đã thoát rồi! Cả thế giới thoát rồi!

Khi cô Benna và tôi bay về đến nhà; mọi người ôm chúng tôi túi bụi thật

chặt. Mẹ ôm chặt tôi, thậm chí cả bé Jessica cũng ôm tôi thật chặt.

Mọi người đón chúng tôi ở sân bay. Sau đó mẹ lái xe đưa chúng tôi về

nhà, một bữa tiệc lớn đã chờ sẵn chúng tôi. Tôi có quá nhiêu chuyện để kể
và bắt đầu kể cho mọi người ngay khi còn ngồi trong ô tô. Và cho đến khi ăn
tối xong tôi vẫn chưa ngừng kể.

Lúc gần đi ngủ cô Benna dẫn tôi vào phòng khách. Cô đóng cánh cửa lại

sau lưng và bảo tôi ngồi xuống ghế xô pha.

Cô ngồi xuống cạnh tôi và nhẹ nhàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.