CÁI ĐẦU NGƯỜI KHÔ - Trang 51

Hơn một phút sau tôi mới cảm thấy bình tĩnh hơn.

Tôi ngạc nhiên tự hỏi, tại sao những cái đầu ấy lại chồng lên nhau như

thế? Tôi lắc mạnh đầu cố gạt cái hình ảnh khủng khiếp ấy đi. Tất cả những
cái đầu ấy đã từng là những con người. Cách đây hàng trăm năm chúng là
những con người.

Và bây giờ…

Tôi cố cựa mạnh, cổ họng tôi như bị thít chặt và khô khốc.

Tôi đi ngang qua gian phòng để đến chỗ tủ lạnh. Cần phải uống cái gì đó

mát lạnh. Vì thế tôi đi đến cạnh bàn thí nghiệm.

Tay tôi quờ quạng và chạm phải một vật gì trên bàn. Tôi vồ được nó trước

khi nó lăn xuống khỏi bàn. Một cái đèn pin. Tôi reo lên vui mừng:.

— A!

Tôi tự hứa vói mình từ giờ trở đi sẽ nghe theo lời khuyên của bà Carolyn.

Sẽ không ra ngoài mà không đem theo đèn pin.

Tôi bấm đèn, một luồng ánh sáng trắng quét trên nền nhà. Tôi nâng đèn

chiếu lên cái giá sách kê dựa vào tường.

Những cuốn sổ tay của cô Benna chợt hiện ra trước mắt. Chúng gần

choán hết cái giá sách.

Tôi đi nhanh đến cạnh giá sách, giơ bàn tay còn rảnh với lên cuốn trên

cùng của chồng sổ. Nó nặng hơn tôi tưởng đến nỗi tôi suýt đánh rơi.

Tôi cắp cuốn sổ đi về phía bàn thí nghiệm, leo lên cái ghế tựa cao lênh

khênh và bắt đầu mở cuốn sổ.

Tôi tự nhủ may ra có thể tìm được câu trả lời ở đây.

Tôi cúi xuống cuốn sổ và chiếu ánh sáng vào trang giấy, sau đó bắt đầu

giở lướt qua từng trang.

May là chữ cô tôi rất to. Rất rõ ràng và dễ đọc.

Từng trang hình như được đánh số theo từng năm, tôi tiếp tục giở lướt các

trang, đọc lướt rất nhanh từng trang cho đến khi tới năm mà cô đến thăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.