CÁI ĐẦU NGƯỜI KHÔ - Trang 82

Tôi lại vươn người lần nữa. Tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực

nhưng tôi đã hơi bình tĩnh lại.

Làm thế nào có thể thoát khỏi đây được? Tôi băn khoăn nhìn bức vách

đất. Có thể trèo lên không nhỉ?

Tôi nhét cái đầu người vào sâu trong túi áo. Rồi bấu hai bên tay vào lớp

đất mềm mát lạnh và thử trèo.

Tôi trèo lên được khoảng một mét. Nhưng rồi đất bị lở. Nó lở nhào xuống

một tảng to khiến tôi tuột thẳng xuống đến đáy.

Không. Không được. Tôi nhận ra là mình không thể nào trèo lên khỏi hố

được. Tôi lấy cái đầu người ra, quyết định sẽ phải dùng đến Phép thuật của
rừng già
.

Chính phép màu đã đem tôi xuống đây. Bây giờ tôi lại nhờ nó đem tôi lên.

Tôi giơ cái đầu lên trước mặt, nhưng chưa kịp nói câu thần chú tôi bỗng thấy
có một cái gì che trên miệng hố.

Chẳng lẽ đã đến lúc mặt trời lặn ư?

Tôi nhìn lên.

Không, không phải trời tối. Mảnh trời xanh hình vuông vẫn còn rực rỡ.

Có ai đang đứng trên đó nhìn xuống tôi.

Con hổ ư?

Con người ư?

Tôi cố nghển lên để nhìn và gọi to:

— Ai, ai đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.