CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 125

“Thế ra ông chính là tên trộm đã từng ăn cắp tranh của tôi, hả?

Tuần trước, tôi bị mất hai bức.”

“Ông Cohn, tôi không ăn trộm. Các bức đó là của chúng tôi.”
“Cái gì? Tôi có hứa tặng cho vợ ông làm quà chia tay ấy à?”
“Ông biết rõ mọi chuyện này mà, ông Cohn. Cha tôi cho ông

Gauguin mua chịu, nhưng ông ấy chưa bao giờ trả cả. Tôi vẫn còn giữ
những tờ hóa đơn chứng minh điều đó, ông có thể đến xem qua sổ
sách của chúng tôi, còn giữ đầy đủ cả. Ông Gauguin hứa với cha tôi là
sẽ trả, nhưng chưa bao giờ trả được. Bây giờ tranh của ông ấy đánh giá
cả gia tài, thế mà cha tôi không được tí gì. Cha tôi bị ông ấy lừa nhưng
điều đó không lập lại nữa đâu. Cha tôi giờ già lắm rồi, nhưng ông cụ
không bao giờ quên ông Gauguin. Mọi người ở Tahiti đều biết ông
đảm trách công việc của ông Gauguin, vì thế cha tôi nghĩ rằng ông
phải trả nợ cho ông ấy. Đó là lý do khiến ông cụ sai tôi lại đây lấy mấy
bức tranh. Ông cụ nghĩ rằng đó là của mình.”

Cohn thấy cổ họng nghẹn ngào và nước mắt chực trào ra. Cảm

giác biết ơn tràn ngập cả người y. Cái tên Fernand Bouton này quả đã
tặng y một niềm hoan lạc nghệ thuật thanh khiết nhất mà y có được
trong đời.

“Lấy đi, anh bạn trẻ. Lấy mấy bức tranh này đi. Chọn bức đẹp

nhất ấy. Rồi một ngày tranh này sẽ đáng giá hàng triệu. Mà quả thật,
lần triển lãm vừa rồi của tôi ở Paris là cả một thắng lợi. Vollard viết
thư nói rằng... Thôi bỏ chuyện đó đi. Về bảo với người cha khả kính
của anh rằng tôi không hề quên là có nợ ông ấy, chỉ nhất thời không
kịp nhớ lại thôi.”

Fernard Bouton rạng rỡ, "Ông Cohn, nếu ông cần một bộ đồ, ông

chỉ cần ghé lại cửa hàng bất cứ khi nào ông muốn".

“Bảo ông cụ anh ông ấy quả thật đáng nể. Này ông cụ bao nhiêu

tuổi rồi nhỉ?”

“Tám mươi ba.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.