CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 198

“Tôi có bảo em phải chết khô chết héo đâu. Chỉ đừng làm thế với

quá nhiều gã đàn ông thôi. Em chọn chừng nửa tá là vừa.”

Cohn nghe tiếng cửa mở và thấy gã sen đầm Christophe bước

vào. Đó là tên cảnh sát nhợt nhạt và run rẩy nhất mà y từng thấy trên
đời.

“Thưa, chúng tôi vô cùng ân hận, thưa... thưa ông Cohn. Vừa rồi

chúng tôi đã phạm một sai lầm chết người.”

Bước vào văn phòng Ryckmans, Mathieu biết là tất cả đã chấm

dứt, rằng những ngày của Cohn đã kết thúc. Y ngạc nhiên thấy mình
không còn quan tâm đến điều đó nữa. Ngược lại là khác. Sẽ thú vị để
xem y có thể làm gì với tư cách là Mathieu. Chắc chắn là có thể làm
rất nhiều điều.

Trên khuôn mặt của Ryckmans bộc lộ một nỗi sợ hãi và kính cẩn

đến độ Cohn gần như cảm thấy thương xót gã.

“Tôi phải giải thích... Tôi không thể nói nổi chúng tôi hối tiếc sâu

sắc đến như thế nào, thưa ông... thưa ông Cohn.”

Mathieu tự hỏi không biết cái khoảnh khắc ngập ngừng đó là do

họng của Ryckmans thắt lại vì sợ hay chỉ là do gã cố tránh không gọi y
bằng tên thật.

“Chiều nay tôi đi vắng, thưa ông Cohn. Vì thế, tất nhiên, bọn họ

không hề biết gì về chỉ thị của ngài Thống Đốc liên quan đến ông...”

“Chính xác thì chỉ thị gì?”
“Tối mật - giúp đỡ trong mọi trường hợp - ơ , thượng sĩ Pozzo sẽ

bị trừng phạt nghiêm khắc.”

“Tôi sẽ tự tay lo lấy gã này.”
“Xin tùy ý ông. Dĩ nhiên, một nghệ sĩ cỡ ông... Tôi hiểu rằng

ngài Thống đốc đang muốn kiếm một vài bức tranh của ông. Tôi còn
nghe rằng ngài đã mua được một vài bức. Còn bây giờ, ngài ra lệnh
đưa một chiếc xe để ông sử dụng. Cho phép tôi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.