CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 199

Gã hộ tống y ra xe trước những cặp mắt hoàn toàn ngây dại của

các chú sen đầm. Cohn có cái cảm giác cực kỳ khoái trá rằng ở Tahiti,
nhà cầm quyền không phải bao giờ cũng đáng ghét. Y đỡ Meeva bước
lên chiếc Citroen công màu đen, khi gã tài xế, mặc đồng phục quân sự,
nón cầm ở tay, trịnh trọng mở cửa. Meeva đưa mắt nhìn gã popaa mà
lòng kinh hãi.

“Chúa ơi, Cohn, anh đã làm gì vậy?”
Y không muốn làm ả sợ hãi. Với lại, y cũng chưa sẵn sàng cho vở

kịch mới. Chẳng ai có thể làm Hitler, Napoleon, Jeanne D’Arc hay
Mathieu trong chốc lát được... Phải tập trung, phải có cảm hứng thật
sự mới được. Phải tạo một cảm giác tốt đẹp về cái nhân thân mới của
mình sau đó mới diễn xuất tuyệt vời được chứ. Ta không thể chuyển
trong nháy mắt từ thập tự quân sang pê-ni-xi-lin, từ giáo đường sang
vũ khí, rồi trở ngược lại mà không có thời gian chuẩn bị tối thiểu. Con
người là một kịch sĩ, một kẻ ứng khẩu vĩ đại đã được trời cao ban pháp
- hoặc nguyền rủa - nhưng vẫn phải cần một khoảng thời gian trước
khi có thể triển khai một quy tắc mới của hủy diệt, và cái thời gian đó
thường được gọi là “giai đoạn đình trệ” trong lịch sử văn minh nhân
loại.

“Cohn, nói cho em biết đi. Anh đã làm gì vậy? Tại sao tất cả bọn

họ đều theo sau anh? Anh thật sự là ai vậy? Bây giờ thì họ nói đủ thứ
tốt đẹp về anh. Xưa nay người dân ở đây luôn luôn cho rằng anh là
một tên vô lại, thế mà bây giờ họ nghĩ rằng anh là một cái gì lớn lao
hơn thế. Nói cho em biết đi anh.”

“Tôi là một trong số những thằng cứt đái đáng kính có khả năng

làm cho mọi điều thành có thể. Đóng góp của tôi vào việc chế tạo bom
hạch tâm của Pháp. Trái bom mà người ta sẽ cho nổ ở đây, trong
“Thiên đàng trần thế” của cô đấy. Tại Mururoa. E mea haama. Điều đó
làm tôi tủi hổ.”

Meeva suy nghĩ một lúc. “Nào, đó đâu phải lỗi anh.”
“Không phải lỗi của tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.