CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 202

lời đảm trách cái vị trí vốn vẫn bỏ trống từ khi Oppenheimer chết đến
nay không. Có cả lá thư riêng ký tên Chavez, bảo đảm với y rằng
“Mọi người đều rất sung sướng thấy anh đã khỏe mạnh. Madeleine và
bọn trẻ vẫn trông mong nhận được tin anh. Madeleine vẫn yêu anh
như bao giờ.”

“Madeleine là ai vậy Cohn?”
“Rõ ràng là vợ của cái gã Mathieu đó chứ ai. Cái thằng khốn này

đang cố gán vợ và con hắn cho tôi đây.”

Một buổi sáng y chạy đến gặp Bizien trên sân thượng của quán

Vairia. Nhà doanh nghiệp lớn vẫn chào y bằng cái vẻ lãnh đạm và lễ
phép thường lệ. Ông ta không hỏi han gì Cohn, nhưng y lại không
cưỡng được phải nói ra trước một con người thạo đời như Bizien.

“Chắc ông đã nghe tin rồi.”
“Tin gì vậy?”, ông ta hỏi, làm bộ tò mò.
“Họ đã phát hiện ra con người thật của tôi.”
Bizien tỏ ra thông cảm, “khủng khiếp thật.”
“Một trường hợp ngẫu nhiên có một không hai. Cảnh sát quốc tế

săn lùng tôi vì tội lừa đảo, vì thế tôi phải giải phẫu mặt mũi ở
Venezuela. Rồi chuyện gì xảy ra? Do một tình cờ kỳ dị, tên bác sĩ giải
phẫu đã tạo cho tôi một bộ mặt y hệt như diện mạo của một nhà khoa
học lớn người Pháp đã mất tích hai năm trước đây và có lẽ đã tự sát.
Họ tìm kiếm anh ta khắp nơi, thế là lẽ dĩ nhiên họ nhận ra tôi... Bây
giờ họ nài nỉ tôi trở về và làm thêm một số công trình khác cho họ.
Một trái bom lớn hơn, tốt hơn chẳng hạn. Ông thấy thế nào?”

“Thú vị lắm”, Bizien nói và tiếp tục nhấm nháp trái ô-liu, mơ

màng.

“Dĩ nhiên là ông không tin lời tôi rồi.”
“Ô, tôi tin chứ”, Bizien nhã nhặn đáp.
“Và ông biết sao không? Tôi đang suy nghĩ định nhận lời đề nghị

của họ. Tại sao tôi không làm thế? Họ thực sự nài nỉ mà. Tôi sẽ chế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.