- Người em yêu nhất? Không phải người đó đang đứng trước mắt em
sao.
- Anh hả? Bớt ảo đi, có phải mấy hôm nay anh tự kỉ nhiều quá nên thần
kinh không ổn định không.
- Phải, anh vì con nhỏ nào đó mà điên luôn rồi.
- Ờ vậy đi tìm con nhỏ đấy mà tính sổ, chúc may mắn_ Nó cười trêu
chọc, quay lại bước chân trần trên cát vàng. Không đoái hoài vẻ đau khổ
của ai đó phía sau. Nó và cô bé trong kí ức của hắn có điểm nào giống nhau
cơ chứ? Cả hai đi một đoạn dài, cho đến khi thấy một khu rừng ở trước mặt,
lúc này mới chịu dừng lại, trầm ngâm đứng nhìn. Nó vươn tay chỉ về phía
khu rừng.
- Chúng ta... vào trong đó nhé. _ Rồi cũng chẳng đợi hắn trả lời, nó
chậm rãi bước vào, đáy mắt có chút xao động nhẹ. Giữa rừng có một
khoảng đất trống rộng rãi trồng rất nhiều hoa hồng xanh, để lộ một lối đi
nhỏ vào sâu bên trong. Cuối rừng hoa hồng xanh là một ngôi mộ được xây
theo lối cổ đại, lát đá hoa cương. Tuy nằm sâu trong rừng nhưng lại rất sạch
sẽ. Hắn nhìn qua phía nó, thấy nó tiến lại phía mộ, vuốt nhẹ lên tấm hình
của người phụ nữ trên đó.
- Mẹ, con đến thăm mẹ, xin lỗi, bây giờ con mới đến đây
Hắn thoáng sững sờ, vậy đây là nơi mẹ nó yên nghỉ, hắn tiến lại, đưa
cho nó một đóa hồng xanh, nó cười nhẹ rồi hôn vào những bông hoa còn
đọng nước. Sau đó mới từ từ đặt xuống. Nó gục đầu xuống mộ, lẩm nhẩm
trò chuyện, đôi môi thi thoảng mím chặt lại, ngăn không cho nước mắt rơi
ra nữa. Sky vỗ nhẹ vai nó an ủi.
Hoàng hôn dần buông xuống, nó vẫn ngồi bên mộ, ánh tà dương ửng
hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếu xuyên qua mái tóc rối ngang vai.