CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!! - Trang 393

Sương khói bao phủ khu rừng, cảnh vật mờ ảo trong sương, một màn sương
mỏng bất chợt xuất hiện.

- Sky, anh đâu rồi, em không thấy gì cả

- Anh đây, thật kì quái, sao lại có sương mù vào lúc này?_ Hắn vươn

người ra trước, nắm lấy tay nó, sau đó chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi, bị
một làn khói bao phủ khắp người.

Nó mơ màng tỉnh dậy, sương có vẻ đã tan hết, quay sang bên cạnh thấy

Sky đang ôm mình ngủ. Nó không chút lưu tình nhéo má, dựt tóc, thô bạo
gọi hắn dậy. Rồi cũng không để ý vẻ ấm ức của ai đó, nó chăm chú nhìn
xung quanh.

Nơi này thật quen thuộc, cơ hồ nó đã từng đến đây. Một căn phòng nhỏ

với vật dụng bằng gỗ hương tinh xảo, nhìn sơ qua cũng biết rất quý hiếm.
Một chiếc bàn tròn nhỏ giữa phòng, trên đó còn đặt một đóa hoa hồng xanh.
Tủ gỗ nhỏ ở góc phòng, một bàn trang điểm lộng lẫy, rèm châu treo trước
cửa, chưa kể đến những vật dụng nhỏ trong phòng. Nó bây giờ mới để ý
mình cùng Sky đều nằm trên giường.

- Con, tỉnh rồi sao? _ Giọng nói trầm ổn từ ngoài vọng vào. Một người

đàn ông mái tóc bạch kim, tóc tùy tiện buộc cao, khuôn mặt không lưu nổi
dấu vết tích thời gian nhưng lại rất có thần khí. Ánh mắt thấu hiểu xanh
nhạt, mặc một bộ áo sơ mi và quần tây xám. Nhìn thế nào cũng chỉ thấy rất
trẻ trung.

- Cha? tại sao con lại trở về Long Cung vậy?_ nó lúc này mới thôi bàng

hoàng, cất giọng hỏi

- Con gái, chẳng lẽ con không nhớ cha sao? Con để lão già này ở đây cô

đơn sao một mình sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.