CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 114

“Đám thông ở đằng kia”, Jesse nói. Anh ta chỉ về phía đông bắc, “Đi

xuyên thẳng qua đấy là cách hợp lý nhất đối với họ.”

Theo sự hướng dẫn chung chung của Jesse, họ đi bộ thêm hai mươi phút

nữa, đi hàng một, quan sát kỹ lưỡng mặt đất để đề phòng dây bẫy. Rồi sồi,
nhựa ruồi, lách… dần dần nhường chỗ cho bách xù và độc cần. Phía trước
họ, cách một phần tư dặm, là một rặng thông khổng lồ. Nhưng chẳng còn
bất cứ dấu chân nào của kẻ bắt cóc và nạn nhân của gã nữa – không có
manh mối nào về vị trí họ đã đi vào rừng.

“Rộng mênh mông như thế này”, Lucy lẩm bẩm. “Làm sao chúng ta tìm

thấy dấu vết của họ trong đấy?”

“Chúng ta hãy tỏa ra”, Ned gợi ý. Anh ta có vẻ cũng bị mất tinh thần vì

khoảng cây cối rậm rạp trước mặt. “Nếu hắn đặt một quả bom thì họa có
trời mới thấy được.”

Họ đang sắp sửa tỏa ra thì Sachs nghênh nghênh đầu. “Khoan. Ở yên

đấy đã”, cô ra lệnh rồi bắt đầu từ từ đi qua bụi cây, mắt nhìn xuống đất, xem
có bẫy không. Chỉ đi chừng năm mươi feet, tới một lùm cây cái cây trổ hoa,
bây giờ hoa đã rụng, xung quanh gốc đầy các cánh rữa nát, cô phát hiện ra
dấu chân của Garrett và Lydia trên nền đất. Chúng dẫn tới một lối mòn
quang quẻ và lối mòn này dẫn vào rừng.

“Họ đi lối này!”, Sachs gọi. “Đi theo dấu chân tôi ấy. Tôi đã soát bẫy

rồi.”

Một lát sau, ba người cảnh sát tới chỗ cô.
“Làm sao cô phát hiện được?”, anh chàng Jesse Corn đang trồng cây si

hỏi.

“Anh ngửi thấy mùi gì?” Sachs hỏi lại.
“Xạ chồn”, Ned trả lời.
Sachs nói: “Garrett để lại mùi xạ chồn trên chiếc quần tôi tìm thấy tại

nhà hắn. Tôi suy luận rằng lúc trước hắn đã đi theo lối này. Tôi căn cứ vào
mùi xạ chồn còn vương ở đây thôi.”

Jesse cười to và bảo Ned: “Một cô gái thành phố đấy, anh thấy thế nào?”
Ned đảo mắt và họ bắt đầu đi theo lối mòn, từ từ di chuyển về phía rặng

thông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.