CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 116

Lucy không trả lời. Cô bò ra lề lối mòn, bám theo sợi dây. Khẽ khàng

gạt các bụi cây. Những chiếc lá nóng bỏng, khô khốc kêu sột soạt khi bị
nhấc lên lần lượt.

“Muốn tôi gọi đội tháo bom từ Elizabeth City đến không?”, Jesse hỏi.
“Xuỵt”, Lucy yêu cầu.
Đôi bàn tay thận trọng của người nữ cảnh sát mỗi lần chỉ dịch chuyển

những chiếc lá đi một milimét.

Sachs nín thở. Trong một vụ án mới đây, cô đã là nạn nhân của một quả

bom sát thương. Cô bị thương không nặng, tuy nhiên cô nhớ rằng chỉ một
tích tắc thôi, tiếng nổ kinh hoàng, sức nóng, sóng áp suất, các mảnh vỡ, tất
cả trùm kín lên cô. Cô không muốn trải qua điều đó một lần nữa. Cô cũng
biết nhiều quả bom ống tự tạo được nhồi các vật hình tròn – đôi khi là các
đồng mười xu hoặc một xu – chúng sẽ trở thành những mảnh đạn gây chết
người. Liệu Garrett có làm như vậy không? Cô nhớ tấm ảnh chụp gã: đôi
mắt trũng sâu, tối lờ mờ. Cô nhớ những chiếc lọ đựng côn trùng. Nhớ cái
chết của cô gái ở Bến tàu kênh Nước đen – bị ong đốt chết. Nhớ Ed
Schaeffer đang hôn mê vì nọc ong bắp cày. Phải, cô đi đến kết luận, Garrett
dứt khoát sẽ đặt những cái bẫy ác độc nhất mà gã có thể nghĩ ra được.

Sachs sợ hãi lùi lại khi Lucy gạt chiếc lá cuối cùng khỏi đống lá.
Người nữ cảnh sát thở một hơi dài, ngồi bệt xuống đất. “Một con nhện”,

cô lẩm bẩm.

Sachs cũng đã trông thấy. Chẳng phải là dây câu, đó chỉ là một đoạn tơ

nhện dài.

Họ đứng dậy.
“Nhện”, Ned vừa nói vừa cười to. Jesse cũng cười tủm tỉm.
Nhưng giọng họ không có gì là hài hước cả và Sachs để ý thấy, khi họ

lại bắt đầu đi xuôi theo lối mòn, mỗi người đều thận trọng nhấc chân bước
qua sợi tơ nhện óng ánh.

***
Lincoln Rhyme, ngả đầu ra đằng sau, mắt nheo nheo nhìn tấm bảng.
TÌM THẤY TẠI HIỆN TRƯỜNG GIÁN TIẾP – PHÒNG RIÊNG CỦA

GARRETT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.