CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 127

Có người thì bông lơn, một cách bạo mồm bạo miệng. Đùa giỡn những

kẻ tàn tật, cũng chẳng ai bị bỏ tù cả.

Có người, giống như Henry Davett, lại hoàn toàn phớt lờ tình trạng của

anh.

Phần lớn thì cư xử theo cách mà Ben đang làm – cố gắng giả vờ rằng

Rhyme không tồn tại và cầu nguyện cho mình được thoát khỏi nơi này càng
sớm càng tốt.

Đây là kiểu phản ứng mà Rhyme căm ghét nhất – nó là sự gợi nhắc trắng

trợn nhất về việc anh khác với mọi người biết bao. Nhưng anh chẳng có
thời gian bận tâm đến thái độ của anh chàng trợ lý bất đắc dĩ. Garrett đang
đưa Lydia tiến sâu hơn vào rừng. Còn Mary Beth McConnell thì có thể
đang chết ngạt hoặc chết khát hoặc bị một vết thương giết dần chết mòn.

Jim Bell bước vào căn phòng. “Có lẽ là có tin tức tốt từ bệnh viện. Ed

Schaeffer đã nói gì đó với một trong số các y tá. Rồi lại bất tỉnh ngay.
Nhưng tôi thấy dấu hiệu này khả quan đấy.”

“Ông ấy đã nói gì?”, Rhyme hỏi. “Điều ông ấy phát hiện được trên tấm

bản đồ à?”

“Cô y tá bảo nghe như là từ quan trọng. Rồi từ ô liu”, Bell bước tới

trước tấm bản đồ. Anh ta đặt tay vào một ô về phía đông nam Tanner’s
Corner. “Có một khu dân cư ở đây. Người ta đặt tên các con đường theo tên
cây cỏ, hoa trái và đại loại vậy. Trong đó có phố Ô liu. Nhưng đấy là lối đi
về phía nam lạch Đá. Liệu tôi có nên bảo Lucy và Amelia thử kiểm tra
không? Tôi cho rằng chúng ta nên bảo họ.”

A, sự xung đột muôn thuở đây, Rhyme nghĩ: tin tưởng tang chứng hay

tin tưởng nhân chứng? Nếu anh lựa chọn nhầm, Lydia hoặc Mary Beth có
thể sẽ chết. “Họ nên tiếp tục hướng đang đi, về phía bắc con sông.”

“Anh chắc chắn chứ?” Bell nghi ngờ hỏi.
“Chắc chắn.”
“Được rồi”, Bell nói.
Điện thoại đổ chuông và với một động tác ấn phím dứt khoát bằng ngón

tay đeo nhẫn bên trái, Rhyme nhận cuộc gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.