CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 161

suốt thời gian đó, con nhặng xanh bé bằng hạt đỗ cứ bay vèo vèo trong căn
phòng, với nỗi tuyệt vọng không rõ rệt xem chừng cũng giống hệt nỗi tuyệt
vọng chính anh đang mang.

     

† † † † †

     

Một con vật phóng vụt qua lối mòn rồi biến mất.
“Con gì thế?”, Sachs hất đầu chỉ con vật, hỏi. Đối với cô, nó có vẻ như

một con vật lai giữa chó và giống mèo hoang lớn.

“Cáo xám”, Jesse nói. “Tôi không hay trông thấy chúng lắm. Nhưng tôi

cũng không hay đi dạo ở phía bắc sông Paquo.”

Họ di chuyển chậm chạp, cố gắng bám theo các dấu vết mờ nhạt của

Garrett. Và họ luôn luôn phải để mắt canh chừng những cái bẫy sập, hay
nguy cơ bị phục kích từ cây cối, bụi rậm xung quanh.

Một lần nữa, linh cảm vẫn theo riết Sachs từ ban sáng, từ lúc họ lái xe đi

ngang qua đám tang của đứa trẻ nọ lại xuất hiện. Họ đã bỏ lại rừng thông
đằng sau và đang ở trong một loại rừng khác. Cây cối giống như trong rừng
nhiệt đới vậy. Khi cô hỏi, Lucy bảo đây là những cây sơn thù du, những cây
bụt mọc lưu niên, tuyết tùng. Chúng chằng chịt vào với nhau bởi các lớp
rêu và dây leo.

Các lớp rêu và dây leo này hấp thụ âm thanh giống như sương mù dày

đặc và khiến cảm giác sợ hãi phải ở trong một không gian đóng kín xâm
chiếm cô. Nấm, nấm mốc và những đầm lầy nổi váng ở khắp xung quanh
họ. Không khí đầy mùi mục nát.

Sachs nhìn xuống mặt đất mòn dấu chân. Cô hỏi Jesse: “Chúng ta cách

thị trấn hàng dặm rồi. Ai tạo ra những lối mòn này?”

Jesse nhún vai: “Phần lớn là bọn nợ xấu.”
“Nghĩa là thế nào?”, Sachs hỏi, nhớ ra rằng Rich Culbeau cũng đã sử

dụng phương ngữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.