CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 171

khi họ lơ là. Cái chết của Ed Schaeffer đối với cậu chẳng có ý nghĩa gì à?
Steve Farr đã gọi điện thông báo tin buồn này cách đây nửa tiếng đồng hồ.”

“Thôi nào, Mason. Chuyện ấy cũng khiến tôi đau lòng y như bất cứ ai

khác. Nhưng nó chẳng liên quan gì tới các quy tắc giao tranh. Với lại, anh
nhìn xem? Lucy và Jesse chỉ cách hắn không đầy sáu feet.”

“Cậu sợ sẽ bắn phải họ? Đéo mẹ, cậu có thể nhắm trúng một đồng mười

xu ở khoảng cách này mà, Nathan. Cậu là tay súng thiện nghệ nhất. Bắn đi.
Bắn đi nào.”

“Tôi...”
Mason đang quan sát cái vở kịch nhỏ lạ lùng diễn ra ở khoảng đất trống.

Tóc đỏ hạ súng xuống và bước về phía trước một bước. Garrett vẫn cầm
con dao. Đầu gã lắc qua lắc lại.

Người phụ nữ bước thêm một bước về phía gã.
Ồ, như thế thật có ích, cô ả ơi.
“Cô ta ở trong đường đạn của cậu à?”
“Không. Nhưng, ý tôi là...”, Nathan nói, “chúng ta thậm chí không nên

có mặt tại đây.”

“Đây đâu phải là vấn đề”, Mason lẩm bẩm. “Chúng ta đang ở đây. Tôi

được phép yểm trợ cho đội tìm kiếm và tôi yêu cầu cậu bắn. Cậu tháo chốt
an toàn chưa?”

“Tháo rồi.”
“Thế thì bắn đi.”
Nathan nhìn qua kính ngắm.
Mason quan sát nòng khẩu Ruger được giữ im phăng phắc, khi Nathan

nhập mình vào với vũ khí của mình làm một. Mason từng quan sát điều này
nhiều lần - trong các cuộc đi săn cùng những người bạn có tinh thần thể
thao hơn hẳn. Nó là một cái gì đó bí hiểm mà anh ta không thấu hiểu hoàn
toàn. Vũ khí trong tay ta trở thành một phần con người ta, rồi ngay sau đây
nó nhả đạn, gần như tự nó nhả đạn vậy.

Mason chờ đợi tiếng nổ của khẩu súng trường.
Không một mảy gió. Một mục tiêu rõ ràng. Một khung cảnh rõ ràng.
Bắn, bắn, bắn! Là câu hô thầm trong tâm trí Mason.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.