CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 224

Sachs mỉm cười.
Bản thân Tiến sĩ Penny xem chừng cũng kìm nén một nụ cười và dịch

chiếc ghế lại gần Garrett hơn chút ít. “Bây giờ, hãy tưởng tượng rằng ai đấy
quan trọng đang ngồi ngay kia. Mary Beth McConnell chẳng hạn. Hãy
tưởng tượng rằng cậu có chuyện muốn nói với cô ấy và lúc này đây là cơ
hội cho cậu. Chuyện gì đó cậu chưa từng nói bao giờ vì nó quá khó nói.
Chuyện gì đó thực sự quan trọng. Không phải những chuyện vớ vẩn.”

Garrett bối rối nhìn xung quanh căn phòng, nhìn ông luật sư của gã, ông

ta gật đầu động viên. Gã trai hít sâu một hơi và thở ra từ từ. “Được rồi. Tôi
nghĩ là tôi đã sẵn sàng.”

“Tốt. Bây giờ, hãy hình dung về Mary Beth trong...”
“Nhưng tôi không muốn nói gì với cô ấy cả”, Garrett ngắt lời.
“Cậu không muốn?”
Gã lắc đầu. “Tôi đã nói hết với cô ấy mọi điều tôi muốn nói rồi.”
“Không còn điều gì nữa ư?”
Garrett lưỡng lự. “Tôi không biết. Có lẽ. Chỉ có điều... tôi thích hình

dung ra một người khác đang ngồi ở chiếc ghế kia hơn. Chúng ta có thể, nói
chung, làm như thế không?”

“Chà, bây giờ, chúng ta hãy cứ làm với Mary Beth. Cậu nói có lẽ còn

điều gì đó cậu muốn nói với cô ấy. Điều gì vậy? Cậu muốn nói cô ấy đã bỏ
rơi và làm tổn thương cậu như thế nào à? Hay muốn nói cô ấy làm cậu
giận? Cậu muốn trả thù cô ấy ra sao? Bất cứ điều gì, Garrett ạ. Cậu có thể
nói bất cứ điều gì. Không sao đâu.”

Garrett nhún vai. “Ừm, tại sao không thể là một người khác?”
“Bây giờ, chúng ta hãy cứ bảo rằng đây phải là Mary Beth đi.”
Gã trai bất chợt quay về phía tấm gương một chiều và nhìn thẳng vào vị

trí Sachs đang ngồi. Cô bất giác lùi lại, y như thể gã biết là cô đang ngồi
đấy, tuy gã thực ra không thể nào trông thấy cô.

“Cố gắng lên”, ông bác sĩ khuyến khích.
Gã trai quay lại với Tiến sĩ Penny. “Được rồi. Tôi nghĩ là tôi sẽ nói rằng

tôi mừng vì cô ấy đang an toàn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.