cái của chính mình đang bấm vào chỗ thịt đầu ngón trỏ. Cảm giác ươn ướt,
trông thấy máu chảy. Dừng lại dừng lại dừng lại, cô tự nhủ và ép mình
buông bàn tay xuống hai bên sườn.
“Garrett, tôi ở đây để giúp đỡ cậu. Tôi làm việc với luật sư của cậu, ông
Fredericks đây và chúng tôi đang cố gắng để giảm án cho những tội cậu đã
phạm phải. Chúng tôi có thể giúp đỡ cậu nhưng chúng tôi cần cậu hợp tác.”
Fredericks nói: “Ông bác sĩ sẽ trò chuyện với cậu, Garrett. Chúng tôi sẽ
cố gắng tìm hiểu một số điều. Tuy nhiên, tất cả những gì cậu nói sẽ chỉ là
giữa chúng ta mà thôi. Chúng tôi sẽ không nói lại với bất cứ ai nếu không
có sự đồng ý của cậu. Cậu hiểu chứ?”
Garrett gật đầu.
“Hãy nhớ nhé, Garrett”, ông bác sĩ nói. “Chúng tôi là những người tử tế.
Chúng tôi đứng về phía cậu… Bây giờ, tôi muốn thử cái này.”
Ánh mắt Sachs chiếu vào gương mặt gã trai. Gã gãi gãi một vết lằn đỏ.
Gã bảo: “Tôi cũng nghĩ thế.”
“Cậu trông thấy chiếc ghế kia không?”
Tiến sĩ Penny hất đầu chỉ chiếc ghế và gã trai liếc nhìn nó. “Có.”
“Chúng ta sẽ chơi một trò chơi. Cậu sẽ giả vờ là một người nào đó vô
cùng quan trọng đang ngồi ở chiếc ghế ấy.”
“Như là tổng thống chẳng hạn á?”
“Không, tôi muốn nói, một người nào đó quan trọng đối với cậu. Một
người nào đó cậu biết trong đời thực. Cậu sẽ giả vờ như người đó đang ngồi
trước mặt cậu. Tôi muốn cậu trò chuyện với họ. Và tôi muốn cậu hết sức
thành thật với họ. Cậu nói bất cứ điều gì mà cậu muốn nói. Chia sẻ với họ
những bí mật của cậu. Nếu cậu tức tối với họ, hãy nói ra. Nếu cậu yêu mến
họ, hãy nói ra. Nếu cậu thèm muốn họ - kiểu như cậu vốn vẫn thèm muốn
một cô gái - cũng hãy nói ra. Hãy nhớ, nói bất cứ điều gì đều được cả. Sẽ
chẳng ai bực bội với cậu đâu.”
“Cứ trò chuyện với chiếc ghế?”, Garrett hỏi ông bác sĩ. “Vì sao?”
“Vì một điều, nó sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn sau những chuyện
tồi tệ đã xảy ra hôm nay.”
“Ông muốn nói ví dụ chuyện bị bắt ấy à?”