CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 256

     

CHƯƠNG HAI MƯƠI TƯ

Một Lincoln Rhyme nghiêm nghị lăn xe quay vào la-bô khám nghiệm đã
được thu dọn.

Lucy Kerr và Mason Germain đứng bên cạnh chiếc bàn bằng gỗ ép công

nghiệp lúc nãy đặt kính hiển vi. Họ đứng khoanh tay trước ngực và khi
Thom cùng Rhyme vào phòng, cả hai đều nhìn nhà hình sự học cùng anh
chàng phụ tá với vẻ vừa khinh miệt vừa nghi ngờ.

“Thế quái nào mà cô ta có thể làm việc đó chứ?”, Mason hỏi. “Lúc ấy cô

ta nghĩ gì?”

Nhưng đây chỉ là hai trong số nhiều câu hỏi về Amelia Sachs và việc cô

đã làm, những câu hỏi không thể trả lời, chưa thể, bởi vậy Rhyme chỉ hỏi:
“Có ai bị thương không?”

“Không”, Lucy nói. “Nhưng Nathan rất bàng hoàng, nhìn xuống nòng

khẩu Smith & Wesson mà chúng tôi thật điên rồ mới đưa cho cô ta.”

Rhyme nỗ lực duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng nỗi lo sợ cho Sachs

xuyên thấu trái tim anh. Lincoln Rhyme vốn tin tưởng vào các chứng cứ
hơn bất cứ thứ gì khác, và các chứng cứ thì chỉ ra rõ ràng rằng Garrett
Hanlon là một kẻ bắt cóc, giết người. Sachs, bị vẻ ngoài có tính toán của gã
đánh lừa, cũng đang chịu nguy hiểm y như Mary Beth hay Lydia.

Jim Bell bước vào phòng.
“Cô ấy có lấy cái xe nào không?”, Rhyme tiếp tục hỏi.
“Tôi nghĩ là không”, Bell nói. “Tôi đã hỏi xung quanh đây. Không có cái

xe nào biến mất cả.”

Bell nhìn tấm bản đồ vẫn được dính trên tường. “Đây không phải một

khu vực dễ dàng để đi khỏi, cũng không dễ dàng bị phát hiện. Nhiều đầm
lầy, không nhiều đường lớn. Tôi đã…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.