CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 291

“Ý kiến hay đấy”, Rhyme đáp. “Nhưng câu trả lời là không. Ở New

York thì tôi có, tuy nhiên nó chẳng giúp gì cho chúng ta ở đây. Còn cơ sở
dữ liệu của FBI lại về xe hơi. Nhưng hãy cứ tiếp tục. Có gì trong túi quần,
có gì không? Đi…”

Nhưng Ben đã đang đi găng tay cao su vào rồi. “Ông định bảo việc này

phải không?”

“Phải”, Rhyme lẩm bẩm.
Thom nói: “Anh ấy vốn vẫn ghét bị đoán trước ý”.
“Thế thì tôi sẽ cố gắng đoán trước ý thường xuyên hơn”, Ben nói. “A, có

cái gì này.”

“Cái gì?”
Ben hít hít. “Phó mát và bánh mì.”
“Lại thức ăn. Giống như chỗ bích quy và…”
Ben cười to.
Rhyme cau mày. “Cái gì mà buồn cười?”
“Đó là thức ăn - nhưng không phải cho Garrett.”
“Ý cậu là thế nào?”
“Chưa, tôi chưa đi câu bao giờ”, Rhyme lẩm bẩm. “Nếu muốn có cá,

người ta mua, người ta nấu, người ta ăn. Câu cá thì có liên quan quái gì đến
bánh sandwich nhân phó mát hả?”

Đây không phải từ bánh sandwich”, Ben giải thích. “Đây là những viên

chua. Mồi để đi câu. Người ta trộn bánh mì và phó mát rồi cho chúng lên
men. Bọn cá ăn sát đáy rất mê món này. Bọn cá da trơn chẳng hạn. Mùi
càng chua càng tốt.”

Rhyme nhướn lông mày. “À, bây giờ thì chi tiết ấy hữu ích đấy.”
Ben kiểm tra phần gấu lơ-vê. Anh ta phủi một chút gì đó xuống tờ phiếu

đặt mua dài hạn tạp chí People, rồi soi dưới kính hiển vi. “Không có gì đặc
biệt lắm”, anh ta nói. “Ngoại trừ những đốm nhỏ. Màu trắng.”

“Để tôi xem.”
Nhà động vật học bê chiếc kính hiển vi lớn hiệu Bausch & Lomb đến

cho Rhyme. Anh nhìn vào các thị kính. “Được rồi, tốt. Chúng là các sợi
giấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.