CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 330

     

CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT

Amelia Sachs hình dung lại phòng thẩm vấn và phần làm việc của nhà tâm
lý học.

Từ vị trí quan sát thuận lợi của mình, Sachs đã quan sát kĩ lưỡng gã trai

qua tấm gương một chiều. Cô nhớ ông bác sĩ đã cố gắng như thế nào để ép
gã tưởng tượng rằng Mary Beth đang ngồi trên chiếc ghế đó nhưng, mặc dù
Garrett không muốn nói gì với cô gái, gã rõ ràng muốn nói chuyện với một
người nào đấy. Cô đã nhìn thấy vẻ mặt gã, vẻ mặt chờ đợi, thất vọng – và
giận dữ nữa, cô đinh ninh như vậy – khi ông bác sĩ kéo gã ra khỏi cái chỗ
gã muốn đi tới.

Ôi, Rhyme, em hiểu rằng anh vốn vẫn ưa những chứng cứ cứng rắn, lạnh

lùng. Rằng chúng ta không thể phụ thuộc vào những thứ “mềm yếu” ấy
được – những lời lẽ, những vẻ mặt, những giọt nước mắt, và ánh nhìn của
một người khi ta ngồi đối diện họ, lắng nghe những câu chuyện họ kể…
Nhưng điều ấy không có nghĩa là những câu chuyện họ kể luôn luôn giả
dối. Em tin tưởng rằng chứng cứ chưa nói hết với chúng ta về Garrett
Hanlon đâu.

“Hãy nhìn chiếc ghế”, Sachs bảo. “Cậu muốn tưởng tượng ai đang ngồi

kia?”

Garrett lắc đầu. “Tôi không biết.”
Sachs đẩy chiếc ghế lại gần hơn. Cô mỉm cười khuyến khích gã. “Hãy

nói cho tôi nghe nào. Có vấn đề gì đâu. Một cô gái à? Hay một người nào
đấy ở trường học?”

Garrett lại lắc đầu.
“Hãy nói cho tôi nghe nào.”
“Chà, tôi không biết. Có lẽ…” Garrett ngừng một chút, rồi buột thốt ra:

“Có lẽ là bố tôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.