Sachs khó chịu nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo và cách cư xử thô lỗ của Hal
Babbage. Cô cho rằng Garrett sẽ có nhiều điều để nói với ông ta.
“Chỉ bố cậu thôi à? Hay cả ông ấy và bà Babbage?”
“Không, không, không phải ông ta. Ý tôi là bố đẻ của tôi cơ.”
“Bố đẻ của cậu?”.
Garrett gật đầu. Gã bối rối, căng thẳng, Liên tục búng móng tay.
Râu của côn trùng bộc lộ tâm trạng chúng…
Nhìn bộ mặt lo lắng của Garrett, Sachs băn khoăn nhận ra rằng cô không
biết gì về việc mình đang làm. Chắc chắn có vô số cách mà các nhà tâm lý
học thực hiện để khuyến khích bệnh nhân nói, để hướng dẫn họ, để bảo vệ
họ, khi họ áp dụng bất cứ liệu pháp nào. Liệu có nguy cơ cô sẽ khiến
Garrett rơi vào tình trạng tồi tệ hơn không? Đẩy cho gã vượt quá một ranh
giới nào đấy và vì thế sẽ thực sự có hành vi bạo lực, làm hại bản thân hoặc
người khác? Dù sao, cô cũng vẫn thử. Biệt hiệu của Sachs ở Sở Cảnh sát
New York là “con gái cớm tuần tra”, con gái một cảnh sát tuần tra khu vực,
và cô rõ ràng mang những đặc điểm giống cha mình: niềm say mê ô tô, tình
yêu đối với nghề nghiệp, sự thiếu kiên nhẫn trước những thứ vớ vẩn, và đặc
biệt là năng khiếu tâm lý học đường phố. Lincoln Rhyme hay gièm pha cô
là một “cảnh sát nhân dân” và cảnh báo rằng điều đó sẽ đem đến cho cô kết
cục thảm hại. Anh ca tụng cô là nhà hình sự học tài ba và, tuy cô đúng là
nhà khoa học khám nghiệm có tài, về mặt tâm hồn, cô giống hệt cha. Đối
với Amelia Sachs, những chứng cứ hữu ích nhất là những chứng cứ tìm
thấy trong trái tim con người.
Ánh mắt Garrett lang thang về phía cửa sổ, nơi những con bọ cứ va vào
khung lưới han gỉ ý như muốn tự sát.
“Bố cậu tên gì?”, Sachs hỏi.
“Stuart. Stu.”
“Cậu đã gọi ông ấy như thế nào?”
“Thường thì là bố, đôi khi là cha”. Garrett mỉm cười buồn bã. “Trong
trường hợp tôi trót làm sai điều gì và nghĩ rằng mình nên, nói chung, cư xử
cho tốt”.
“Cậu và bố cậu hòa thuận với nhau chứ?”