CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 333

Những đồng đô la bạc trong cái lọ đựng ông bắp cày, Sachs nhớ lại.
“Ông ấy có sở thích gì không? Chơi thể thao chẳng hạn?”
“Bố tôi thích đọc. Ông hay đưa chúng tôi tới hiệu sách và đọc cho chúng

tôi nghe. Rất nhiều sách về lịch sử và du lịch. Và sách về thiên nhiên. Ồ,
ông còn hay đi câu cá. Gần như cuối tuần nào cũng đi.”

“Chà, hãy tưởng tượng rằng ông ấy đang ngồi trên chiếc ghế trống kia,

mặc chiếc quần đẹp cùng với chiếc sơ mi có cổ cồn. Và ông ấy đang đọc
một cuốn sách. Được không?”.

“Tôi nghĩ là được.”
“Ông ấy đặt cuốn sách xuống…”
“Không, đầu tiên thì ông, nói chung, sẽ đánh dấu đoạn đang đọc. Ông có

vô số các cái đánh dấu sách. Ông gần như sưu tầm chúng. Em gái tôi và tôi
đã tặng ông một cái vào dịp Giáng sinh trước khi xảy ra tai nạn.”

“Được rồi. Ông ấy đánh dấu đoạn đang đọc và đặt cuốn sách xuống.

Ông ấy nhìn cậu. Bây giờ, cậu có cơ hội để nói một điều gì đó với ông ấy.
Cậu sẽ nói gì?”.

Garrett nhún vai, lắc đầu. Nhìn xung quanh căn nhà lưu động tối lờ mờ,

vẻ căng thẳng.

Nhưng Sachs sẽ không mặc kệ.
Cuộc đấu tay đôi…
Cô nói: “Hãy nghĩ về một điều cụ thể mà cậu muốn nói với ông ấy. Một

tai nạn chẳng hạn. Chuyện gì đó khiến cậu buồn bã. Có chuyện gì như thế
không?”.

Nhưng bố tôi luôn luôn nhẹ nhàng với tôi. Cho tới khi…
Gã trai nắm chặt hai bàn tay vào nhau, tay nọ xát vào tay kia, móng tay

búng tanh tách.

“Hãy nói với ông ấy đi, Garrett.”
“Được rồi. Tôi nghĩ là có một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ờ, buổi tối đó… buổi tối bố mẹ và đứa em gái tôi qua đời.”
Sachs thoáng rùng mình. Cô biết rằng với chuyện này họ có lẽ sẽ trải

qua những khoảnh khắc đầy khó khăn. Trong giây lát, cô nghĩ tới việc rút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.