CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 365

“Anh biết về những cái vũng Carolina chứ?”
“Tất nhiên. Mọi người đều biết mà. Các tảng thiên thạch rơi xuống đã

tạo ra chúng. Từ lâu rồi. Từ khi lũ khủng long bị tuyệt diệt.”

“Có cái vũng nào ở gần nơi anh sống không?”
“Ồ, có chứ, chắc chắn rồi.”
Rhyme đã hy vọng anh ta sẽ nói như thế.
Frank tiếp tục: “Phải có đến gần trăm cái”.
Rhyme đã hy vọng anh ta đừng nói như thế.
Đầu ngả ra đằng sau, mắt nhắm nghiền, anh đang thầm xem xét lại các

bảng chứng cứ.

Jim Bell và Mason quay lại, cùng với Thom và Ben, nhưng Rhyme

không chú ý gì đến họ. Anh đang ở trong thế giới riêng của mình, một thế
giới trật tự của khoa học, bằng chứng, logic, một thế giới nơi anh không cần
phải vận động, một thế giới nơi may mắn thay những tình cảm anh dành
cho Amelia và những gì cô đã làm không được phép bước vào. Các chứng
cứ hiện lên trong đầu óc anh rõ ràng y như anh đang đăm đăm nhìn lên tấm
bảng viết phấn. Thực tế, khi nhắm mắt, anh còn có thể nhìn nhận chúng rõ
rãng hơn.

Sơn đường men nở đất camphene sơn đất đường...men nở...men nở...
Một ý nghĩ lướt qua tâm trí Rhyme, rồi chuồi đi mất. Quay lại nào, quay

lại nào, quay lại nào...

Đây rồi! Anh đã chộp được nó.
Rhyme mở choàng mắt. Anh nhìn vào cái góc trống của căn phòng. Bell

nhìn theo anh.

“Gì thế, Lincoln?”
“Anh có máy pha cà phê ở đây chứ?”
“Cà phê à?”, Thom hỏi, vẻ không hài lòng. “Không caffeine đâu nhé.

Huyết áp của anh đang...”

“Không. Tôi không muốn uống cà phê cà phiếc gì hết. Tôi muốn một cái

phin lọc cà phê.”

“Phin lọc? Tôi sẽ lấy một cái cho anh.” Bell rời khỏi phòng và lát sau

quay lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.