CHƯƠNG BA MƯƠI TÁM
Kiểm tra xem vết thương có bị xuất huyết nghiêm trọng không. Cầm
máu. Nếu có thể, kiểm tra xem bệnh nhân có bị choáng không.
Amelia Sachs, từng tham gia khóa huấn luyện về sơ cứu cơ bản của Sở
Cảnh sát New York, quỳ xuống bên cạnh Thom, xem xét vết thương.
Anh chàng phụ tá nằm ngửa, tỉnh táo nhưng mặt mũi tái nhợt, mồ hôi ra
như tắm. Sachs dùng một bàn tay kiểm tra vết thương.
“Tháo còng cho tôi!”, cô kêu lên. “Tôi chẳng thể săn sóc tới anh ta theo
cái cách như thế này được.”
“Không”, Lucy nói.
“Lạy Chúa.” Sachs lẩm bẩm và cố gắng hết mức có thể để kiểm tra bụng
Thom với đôi bàn tay vẫn phải đeo còng.
“Cậu cảm thấy thế nào, Thom?”, Rhyme thốt lên. “Hãy nói chuyện với
chúng tôi đi chứ.”
“Không cảm thấy gì cả... Có cảm giác... Kỳ lạ...”. Cặp mắt Thom đảo
ngược và anh ta ngất đi.
Một tiếng nổ chát chúa vang lên phía bên trên đầu họ. Viên đạn xuyên
qua bức tường. Tiếp theo là phát đạn súng săn đập vào cánh cửa đánh thịch.
Garrett đưa cho Sachs đống khăn giấy. Cô ấn chúng vào vết rách ở bụng
Thom. Cô khe khẽ vỗ mặt anh ta. Anh ta không có phản ứng gì cả.
“Cậu ấy còn sống chứ?”, Rhyme tuyệt vọng hỏi.
“Anh ấy vẫn đang thở. Hơi thở nông. Nhưng vẫn đang thở. Vết thương
phía ngoài không nghiêm trọng lắm, tuy nhiên em không biết tổn thương
bên trong thì thế nào.”
Lucy nhìn nhanh qua ô cửa sổ, rồi chúi người xuống. “Tại sao bọn
chúng lại hành động như thế này nhỉ?”