CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 417

     

CHƯƠNG BỐN MƯƠI MỐT

Tại khách sạn Albemarle Manor, cách khu tạm giam của quận Paquenoke
một khối phố, Mason Germain không chờ đợi thang máy mà leo luôn thang
bộ, các bậc thang trải thảm màu nâu vàng xơ xác.

Anh ta tìm thấy phòng 201 và gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói cất lên.
Mason từ từ đẩy mở cánh cửa, hé lộ một căn phòng quét sơn màu hồng

đang tắm trong ánh nắng buổi chiều vàng rực rỡ. Bên trong nóng ngột ngạt.
Anh ta không thể tưởng tượng được chủ sở hữu hiện tại của căn phòng lại
thích tình trạng như thế này, nên anh ta đồ rằng gã - cái tay đang ngồi bên
bàn kia - hoặc là quá lười biếng đến nỗi không buồn bật máy điều hòa nhiệt
độ hoặc là quá ngu ngốc đến nỗi không biết bật nó ra sao. Điều ấy khiến
Mason càng tăng thêm nỗi ngờ vực.

Gã đàn ông gốc Phi, thân hình rắn chắc và nước da đặc biệt thẫm màu,

mặc một bộ com lê đen nhàu nhĩ. Tại sao gã lại không tự gây sự chú ý chứ.
Mason khinh khỉnh nghĩ bụng. Gã Malcom X chết tiệt

[38]

.

“Anh là Germain?”, gã đàn ông hỏi.
“Phải rồi.”
Đôi chân gã đàn ông gác trên chiếc ghế dựa kê trước mật và khi gã rút

bàn tay từ dưới tờ nhật báo Người quan sát Charlotte ra, những ngón tay dài
của gã đang nắm khẩu súng lục tự động nòng dài.

“Hành động ấy trả lời một trong số các câu hỏi của tôi”, Mason nói.

“Rằng liệu anh có súng không.”

“Câu hỏi thứ hai là gì?”, gã đàn ông mặc com lê hỏi.
“Rằng liệu anh có biết sử dụng nó không.”
Gã đàn ông chẳng nói chẳng rằng, cẩn thận đánh dấu đoạn đề cập tới

mình trong một bài báo bằng mẩu bút chì ngắn ngủn. Trông gã y như đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.