CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 424

     

CHƯƠNG BỐN MƯƠI HAI

Mason Germain và gã da đen trông rầu rĩ chậm chạp đi qua con hẻm bên
cạnh khu tạm giam của Tanner’s Corner.

Gã đàn ông toát mồ hôi, bực bội đập một con muỗi. Gã lầm bầm gì đó

và chùi bàn tay dài vào mái tóc ngắn ngủn kỳ quái.

Mason cảm thấy muốn chọc tức gã vô cùng nhưng kiềm chế được.
Gã đàn ông có vóc người cao và kiễng chân lên là gã nhìn qua được ô

cửa sổ của khu tạm giam. Mason trông thấy gã đi đôi bốt màu đen thấp cổ -
đóng bằng da sơn bóng loáng - vì lý do nào đó đôi bốt ấy làm tăng thêm sự
khinh miệt của viên cảnh sát đối với cái kẻ từ nơi khác tới này. Anh ta tự
hỏi không biết gã đã bắn bao nhiêu người rồi.

“Cô ta ở trong kia”, gã đàn ông nói. “Một mình.”
“Chúng tôi đang giam Garrett ở phía bên kia.”
“Anh hãy vào theo lối đằng trước. Liệu có thể chuồn ra qua lối đằng sau

không?”

“Tôi là cảnh sát, nhớ chứ? Tôi có chìa khóa. Tôi có thể mở cửa sau”,

Mason nói với giọng cạnh khóe, lại tự hỏi không biết thằng cha này có dở
hơi hay không.

Nhưng anh ta cũng được đáp trả bằng giọng cạnh khóe. “Tôi chỉ đang

hỏi liệu có cửa ở đằng sau hay không. Đây là điều tôi không biết, tôi chưa
bao giờ tới cái thị trấn lầy lội này.

“Ồ. Có, có cửa.”
“Ờ, thế thì đi thôi.”
Mason nhận ra gã đàn ông đã đang cầm súng trong tay mà anh ta không

trông thấy khẩu súng được rút ra lúc nào.

Sachs ngồi trên chiếc ghế băng trong phòng giam, như bị thôi miên

trước sự chuyển động của một con ruồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.