người ta làm như thế nữa - tuy nhiên tôi từng kiên quyết ép nó tuân theo kỷ
luật. Ví dụ, chúng tôi lên thời gian biểu cho các bữa ăn. Tôi dứt khoát yêu
cầu điều đó. Riêng Garrett luôn luôn không đúng giờ. Tôi khóa chạn thức
ăn lại khi không đúng bữa, bởi vậy nó bị đói suốt. Thi thoảng tôi đưa nó tới
lớp học Kinh Thánh ngày thứ Bảy dành cho cha và con trai. Nó căm ghét
việc ấy. Nó cứ ngồi im thin thít ở đấy. Tôi phải nói với các vị là tôi phát xấu
hổ. Và tôi la rầy nó, muốn nó dọn dẹp cái phòng bẩn thỉu ngập ngụa.” Ông
ta chần chừ nửa giận nửa sợ. “Đó là những điều người ta vốn vẫn yêu cầu
con cái làm. Nhưng tôi biết vì thế mà nó đâm căm ghét tôi.”
Bà vợ cũng góp lời khai: “Chúng tôi đã tử tế với nó. Nhưng nó sẽ không
nhớ đâu. Nó sẽ nhớ những lúc chúng tôi nghiêm khắc với nó. Giọng bà ta
run run. “Và nó đang tính chuyện trả thù.”
“Tôi phải nói với anh, chúng tôi sẽ tự bảo vệ mình.” Cha nuôi Garrett
cảnh báo, bấy giờ là nói với Jesse Corn. Ông ta hất đầu chỉ đống đinh và
chiếc búa han gỉ nằm trên hàng hiên. “Chúng tôi đang đóng cố định các
cánh cửa sổ, nhưng nếu nó cố đột nhập vào... chúng tôi sẽ tự bảo vệ mình.
Bọn trẻ biết cần làm gì. Chúng biết chỗ cất khẩu súng săn. Tôi đã dạy
chúng cách sử dụng.”
Ông ta khuyến khích chúng bắn Garrett? Sachs bàng hoàng. Cô đã trông
thấy mấy đứa trẻ khác trong ngôi nhà, chúng ghé mắt nhìn qua khung lưới
cửa sổ. Có vẻ như chưa đứa nào quá mười tuổi.
“Hal này.” Jesse Corn nói giọng lạnh lùng, giành quyền của Sachs.
“Đừng tự xử lý bất cứ việc gì. Nếu ông trông thấy Garrett, hãy gọi cho
chúng tôi. Và đừng để bọn trẻ động đến bất cứ khẩu súng nào đấy. Vào đi,
ông thông thuộc các thứ trong căn phòng hơn.”
“Chúng tôi có các bài luyện tập”, Hal nói với giọng tự vệ. “Vào các
ngày thứ Năm, sau bữa tối. Bọn trẻ biết phải sử dụng súng như thế nào.”
Ông ta nheo mắt khi nhìn thấy cái gì đó trên khoảng sân. Sự căng thẳng
thoáng hiện.
“Tôi muốn xem phòng hắn”, Sachs bảo.
Hal nhún vai. “Các vị cứ xem xét thoải mái. Nhưng các vị tự xem xét lấy
thôi. Tôi không vào trong đó đâu. Em dẫn họ đi, Mags.” Ông ta cầm lên