CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 47

     

CHƯƠNG NĂM

“Chúng tôi đã muốn có nó”, người đàn ông thận trọng thầm thì, y như thể
nếu nói quá to thì sẽ gọi phù thủy hiện lên vậy. Ông ta lo lắng nhìn xung
quanh khoảng sân đầy bụi phía trước, nơi một chiếc xe tải nhỏ không bánh
đang đậu trên nền sân bê tông. “Chúng tôi đã gọi đến các tổ chức hỗ trợ trẻ
em và gia đình, hỏi cụ thể về Garrett. Bởi chúng tôi nghe được chuyện của
nó và cảm thấy thương xót. Nhưng, thực tế là, nó gây rắc rối ngay từ đầu.
Không giống những đứa con khác của chúng tôi. Chúng tôi đã cố gắng hết
sức nhưng tôi phải nói với các vị, tôi nghĩ nó không nhìn nhận theo cách ấy.
Và chúng tôi khiếp sợ. Sợ lắm.”

Ông ta đứng trên dãy hàng hiên đằng trước đã bạc màu vì mưa nắng của

ngôi nhà ở phía bắc Tanner’s Corner, trao đổi với Amelia Sachs và Jesse
Corn. Amelia có mặt tại đây, tại nhà cha mẹ nuôi Garrett, chỉ để lục soát
phòng gã, nhưng, mặc dù tình hình gấp gáp, cô vẫn để Hal Babbage kể lể
dông dài với hy vọng cô sẽ biết thêm chút ít về Garrett Hanlon. Amelia
Sachs không hoàn toàn chia sẻ quan điểm của Rhyme rằng chứng cứ là chìa
khóa duy nhất giúp tìm kiếm đối tượng.

Tuy nhiên, cuộc trò chuyện hé lộ ra độc một điều: cha mẹ nuôi của

Garrett, như Hal nói, thực sự khiếp sợ việc gã sẽ quay lại làm hại họ hoặc
những đứa con khác của họ. Vợ ông ta, đang đứng cạnh chồng, là một phu
nữ to béo với mái tóc quăn. Bà ta mặc chiếc áo phông được tặng của một
đài truyền thanh chuyên phát nhạc đồng quê. Chiếc áo ố bẩn, có hàng chữ
MY BOOTS TAP TO WKRT. Giống như ông chồng, ánh mắt Margaret
Babbage thường xuyên quét qua khoảng sân và những đám rừng xung
quanh, xem Garrett có trở về không, Sachs đồ là vậy.

“Chẳng phải chúng tôi đã làm gì nó , Hal Babbage tiếp tục. Chúng tôi

không bao giờ dùng roi vọt với nó - chính quyền bang không cho phép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.