CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 117

- Dẫn ta đi ngay! Mau!
Eugénie nhìn cặp mắt trừng trừng của nàng, hoảng hốt đứng dậy

chạy đi. Stephanie chạy theo, Aimé bám sát nàng và đám thổ dân
Canaque cùng chạy, vây quanh nàng. Họ lại đi vào bóng đêm và rừng
rậm. Lát sau, trời bắt đầu sáng. Một thứ ánh sáng đục như sữa lan tỏa.
Stephanie thấy xa xa là một ngôi đền lớn. “Atai sống ở đó!” nàng
mừng rỡ thầm nghĩ.

***

- Tin sao được bọn trắng!
Atai nói câu đó để chặn đứng Stephanie khi nàng cùng đám thổ

dân Canaque kéo vào ngôi đền, xung quanh là những pho tượng gớm
ghiếc. Mà y nói thế là có lý. Người da trắng đến đây đã xâm phạm các
tục lệ lâu đời, đã báng bổ thần linh của thổ dân địa phương.

- Tại sao ngài không tin ta?
- Nàng thì ta tin. Nhưng ta không thể tin những tên da trắng khác.

Nàng là người đặc biệt, Nữ chủ soái! Nàng là người chính trực. Bây
giờ nàng hãy ở lại đây, có ta che chở.

Không còn cách nào khác, Stephanie đành ở lại đây, theo lời mời

của Atai. Nàng sẵn sàng làm mọi thứ miễn là tránh được cho Yann nỗi
nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng của anh.

Đã hai ngày trôi qua. Atai giấu nàng tại đây, trong thung lũng đá

đỏ này, nơi mỗi cái hang đều là một chỗ ẩn náu tuyệt đối kín đáo. Trời
nắng liên tục. Bầu trời hôm nào cũng trong vắt, xanh thẳm. Stephanie
cố kéo dài bữa điểm tâm nàng dùng với Aimé và Eugénie. Aravihi lo
việc nấu nướng và hầu hạ. Chị ta chăm chỉ chu đáo như một vú nuôi
thời cổ xưa. Thức ăn rất phong phú. Vì là thức ăn Thánh cho nên
không thiếu thứ sản phẩm nào của núi rừng: nấm, măng, thịt nai, thịt
hoẵng, gà gô, cả cá đánh được dưới suối nữa.

Eugénie suốt ngày trò chuyện vui vẻ. Cô ta không lúc nào rời

mấy sợi dây chuyền và chuỗi hạt ngọc, thật ra chỉ là thủy tinh mầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.