CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 196

- Stephanie, chị nghe tôi nói đã...
Stephanie tái mặt:
- Sao? Sao anh cho người ta đem Yann đi? Mà đi đâu?
- Đến Brisbane. Annette cùng đi với ông Yann. Chỉ bốn tiếng

đồng hồ nữa là họ đến Brisbane. Chị biết đấy, vì chị không có ở đó
nên Annette đi thay chị trông nom ông Yann...

Stephanie đã hơi hiểu. Nàng ngả đầu trên vai Greboura. Vậy là

anh đã gặp được người, đã gặp được bác sĩ và bây giờ bác sĩ đưa Yann
của nàng đến hải cảng Brisbane, vào bệnh viện...

Nhưng nàng vẫn còn hồ nghi:
- Greboura! Tôi vẫn chưa hiểu. Tôi nghĩ đấy là tàu tuần tiễu tàu

cảnh sát...

- Không đâu, Stephanie! Đúng là chúng ta gặp mav kỳ lạ. Họ để

lại khá nhiều thực phẩm cho chúng ta dùng. May quá đấy chứ. Nếu
không gặp họ mà chúng ta bị kẹt giữa bờ biển hoang vu này thì gay
quá. Ai ngờ đằng sau rặng núi đá kia có một ngôi nhà. Hôm nay chủ
nhật, nhà rất đông người. Tôi đến đó và trình bày với họ...

- Thôi được. Nhưng ông bác sĩ? Sao lại có bác sĩ ở đó?
- Trong số họ có một người là bác sĩ. Tên ông ta là Rod Niven.

Ông ta đã xem cho Yann. Ông ta bảo vết thương đã có mủ bên trọng
phải đưa đến bệnh viện mổ, tháo mủ ngay không thì nguy. Ông ta, bác
sĩ Rod Niven ấy, bảo: “Tôi phải đưa ông ta đi ngay. Không thể để
chậm một phút! Các vị đừng ngại gì cả. Tôi xin chịu trách nhiệm về
ông này!”

Thì ra vậy.
Greboura nói tiếp:
- Ông bác sĩ chở đi cả vài người bệnh nặng nhất của chúng ta.

Nhưng chị làm sao vậy, Stephanie?

- Tôi bị ngã, hình như cổ chân làm sao ấy.
Greboura xem xét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.