CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 197

- Sưng lên đây này. Bong gân. Tôi đoán là bong gân.
Lên tàu ta chườm nước nóng chị sẽ dễ chịu thôi. Chỉ vài ngày là

khỏi.

***

Hôm sau, tàu Maraamu cập bến Brisbane. Stephanie nằm nghỉ

trên boong, nhìn vào thành phố, thấy nhà cửa san sát, người đi lại tấp
nập. Rất nhiều nhà đang xây dở. Cảng cũng đang được mở rộng.

Một nhân viên cảng đang hướng dẫn tàu Maraamu vào chỗ đậu

bên cầu tàu. Ông ta hỏi:

- Bà định đỗ tàu ở đây bao lâu?
Stephanie trả lời bằng tiếng Anh:
- Tôi chưa biết. Nhưng ít ra cũng phải một tuần.
- Vậy thì phải đậu ngoài kia.
Stephanie không ngờ mình nói tiếng Anh trôi chảy như thế, bởi

đã lâu nàng không dùng.

Greboura đã nhảy xuống cầu tàu và hỏi thăm đường đến bệnh

viện. Anh đã biến mất vào đám đông người đi lại trên bãi cảng.
Stephanie tiếp tục nói chuyện với nhân viên cảng. Ông ta có vẻ thích
thú. Qua ông ta, Stephanie biết bệnh viện cũ bây giờ trở nên quá nhỏ,
không đủ chứa bệnh nhân ngày càng nhiều, do dân số trong thành phố
tăng nhanh với tốc độ chóng mặt. Người ta phải xây một bệnh viện
mối lớn hơn rất nhiều.

Thì ra vậy - Stephanie nghĩ - Australia đang là nơi khắp châu Âu

kéo sang để kiếm công ăn việc làm. Vùng đất mới này đang cần rất
nhiều nhân công.

Nhân viên cảng ca ngợi bệnh viện mới trang bị hết sức tối tân.

Ông ta đã từng nằm ở đó lần bị ngã gãy tay. Ông ta nói hôm qua có
một chiếc du thuyền vừa chạy buồm vừa chạy chân vịt đến. Nhưng
ông ta bảo không nhìn thấy người nào nằm trên cáng. Khi Stephanie

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.