CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 21

ngày nào khi lần đầu họ gặp nhau trong đám cưới Amelie và Achille
tại lâu đài Fermondy.

René thì thầm âu yếm:
- Stephanie !...
Chàng nói khẽ, giọng trìu mến và kéo dài, để hé miệng ra một

chút như thể chìa ra cho nàng hôn, mắt đắm đuối nhìn thẳng vào nàng
như gợi cho nàng những kỷ niệm nồng cháy. René đúng là loại đàn
ông có biệt tài tán tỉnh phụ nữ. Chàng thấu hiểu những chỗ yếu của nữ
giới... Nhưng Stephanie đã thừa biết các ngón của chồng.

- Nhưng anh cũng cứ suy nghĩ về điều em vừa nói - nàng khẽ nói

với thái độ bình đẳng, để René biết rằng nàng đã quyết thì không gì,
không ai có thể ngăn cản.

René mỉm cười, nụ cười dịu dàng, như thể chàng đã chịu thua.

Nhưng Stephanie biết quá rõ rằng chồng nàng sẽ tìm mọi cách cản trở
cuộc đi này, sẽ cầu viện Francoise, sẽ thuyết phục ông Georges cử
Hippolyte sang đó. René còn vận động cả Aimé. Nhưng Aimé tán
thành với quyết định của nàng. Aimé ủng hộ nàng vì anh yêu nàng.
Stephanie biết Aimé yêu nàng và nàng cũng yêu anh, mặc dù họ xưng
hô với nhau là bà chủ và người làm, mặc dù họ chưa bao giờ ân ái,
thậm chí chựa bao giờ hôn nhau, và nhất là chưa bao giờ nói với nhau
chữ “yêu!”

- Ta sẽ bàn chuyện ấy sau, Stephanie.
Lại một câu xoa dịu!
René bước đến gần, ôm và hôn nàng một cái hôn dài, say đắm.

Bàn tay chàng đưa dần xuống, ve vuốt nàng, kích thích sự thèm muốn
ân ái của nàng. Stephanie cũng bị xúc động và hứng tình, nhưng... dù
chàng làm gì đi nữa...

- Tối nay nhé! - René nói lúc hai cặp môi chạm vào nhau, bằng

thứ giọng nồng nàn.

“Anh ta tự tin quá. Nhưng anh ta lầm!” Stephanie nghĩ thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.