CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 97

hàng với mình. Chỉ có cách chinh phục được Atai mình mới có thể bắt
đám thổ dân Canaque kia nể sợ mình.

- Bao giờ thì có pilou-pilou?
- Raautoro! -
Aravihi vui vẻ nói và lấy ngón tay cái bên phải đếm

trên bàn tay bên trái.

“Vậy là sáu ngày nữa” - Stephanie thầm nghĩ. Giá Yann tìm đến

đây được trước ngày đó thì hay biết chừng nào.

Nàng mong từng ngày. Nàng rất muốn làm việc gì đó để giết thời

giờ nhưng không có việc gì để làm. Aravihi ngày ngày đem thức ăn
đến nhưng Stephanie không hỏi thêm được câu nào. Nàng ra ngoài
hành lang đi dạo, ngắm địa hình để có thể khi cần thì sử dụng đến.
Những thổ dân Canaque thái độ có vẻ kính cẩn nhưng xa lánh. Nàng
nhìn những khuôn mặt hiền lành chất phác của họ thầm nghĩ, khi cần,
những con người kia có thể biến thành dã thú hung hãn, có thể chém,
giết, cưỡng hiếp...

Có vẻ họ bị cấm không được trò chuyện với nàng. Tuy nhiên nhờ

nghe lỏm, Stephanie biết được vài từ ngữ Canaque. Chẳng hạn, suối là
anavaiiti, vú là nau, do mấy lần dân bản địa nói từ đó và ra hiệu bảo
nàng bỏ áo ra, che làm gì cặp vú. Có vẻ họ thèm thuồng muốn nhìn
cặp vú người da trắng. Một lần Aravihi cũng bảo nàng, nên để vú ra
cho thoải mái giống như phụ nữ Canaque.

Chỉ còn hai ngày nữa thì đến ngày lễ. Ngày Etahitaaroa.
- Bà chủ! Bà chủ! Lại đây, nhanh lên, nhanh lên...
Giọng nói của Eugénie hớn hở. Nàng quay mặt lại.
- Bí quyết của bà chủ kia kìa! Bà đi theo tôi.
Cô ta nói gì vậy? Nàng ngần ngại. Nhưng thấy Eugénie cười hớn

hở, không có vẻ gì thâm hiểm, nàng bèn đi theo. Cô ta dẫn nàng đi
ngược dòng suối, đến chỗ ngọn thác có những hang đá. Bỗng nhiên
nàng sững người lại. Phải chăng là giấc mơ? Aimé đứng đó, giữa một
bãi trống. Sau lưng anh là hai thổ dân Canaque đeo hai ba lô rất lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.