trời, nhưng điều lại không bị biến mất trước ánh sáng mặt trời. Nhưng vẽ
đồng tiền thì hơi khó đấy. Được rồi, khôn ra một chút coi, ờ, một cái ví đầy
tiền... Mở ra thử coi, ồ sướng quá, hình như giấy bạc đầy ắp trong ví nhiều,
nhiều hơn mức cần thiết.
Giấy bạc này ban ngày biến mất, giống như những tiền đồng bằng lá cây,
nhưng nó không để lại dấu vết nào như lá cây cho nên không có gì phải lo.
Dẫu vậy, cần phải cẩn thận một chút, hắn cố tình đi ra hàng phố thật xa,
mua hai tấm mền dày, năm tấm giấy chỉ len đen, một tấm nỉ, một hộp đinh,
bốn cây gỗ vuông năm phân. Lại mua một tập sách “Thực phẩm toàn thư”
mà hắn đã để ý ở tiệm sách giữa đường. Hắn uống cà phê với số tiền còn dư
lại. Cà phê này cũng chẳng có gì đặc biệt hơn so với cốc cà phê hắn đã vẽ
ra từ bức tường. (Chẳng biết sao) điều đó làm hắn đắc chí. Sau cùng hắn
mua báo, về nhà.
Trước hết, hắn đóng đinh cánh cửa, rồi dán hai tấm giấy chỉ len và một cái
mền lên, bít cửa sổ bằng những vật còn lại, lấy gỗ vuông đóng ở mép xung
quanh. Cùng với cảm giác an toàn, độ nặng của cảm giác vĩnh hằng chụp
lên, Argon mất dần ý thức, gục đầu lên giường, ngủ dài.
Cơn buồn ngủ không át được nỗi hoan hỉ, cũng không làm tan biến được
nó. Khi thức giấc, hắn cảm thấy như có những lò xo bằng thép cứng đặt đầy
trong thân thể, chúng cứ nhảy tung lên không làm sao cưỡng được. Ngày
tháng mới, thời gian mới... ngày mai được bao phủ bằng sương mù lóng
lánh tạo ra bởi những hạt bụi hoàng kim, rồi ngày mai sau đó, những ngày
mai nhiều đến độ không ôm xuể, đang chờ đón hắn không một chút lưỡng
lự. Argon nở nụ cười khó nén trên mặt với vẻ hạnh phúc. Giờ đây, khoảnh
khắc này đúng là thời khắc huy hoàng, tất cả mọi vật đang chờ bàn tay của
hắn tạo ra, với mọi khả năng, mà không bị một vật gì ngăn chống. Nhưng,
dưới đáy sâu, sao lại có một nỗi buồn man mác vậy? Có lẽ đây chính là nỗi
bi ai mà Thượng đế đã cảm thấy trước giờ phúc tạo thiên lập địa. Bên cạnh
những bắp thịt hân hoan, có những bắp thịt nhỏ hơi run rẩy, sợ sệt.
Argon vẽ một đồng hồ treo to. Với bàn tay run run, hắn quay kim cho chỉ
đúng mười hai giờ, khoảnh khắc đó đã định thời điểm bắt đầu một bản lịch
vận mệnh mới. Cảm thấy hơi ngột ngạt, hắn vẽ một cánh cửa sổ trên vách