CÁI KÉN ĐỎ - Trang 17

một lần nữa. Argon ta chán nản ngã mình lên giường. Nước mắt từ từ trào
ra không dứt.
Có tiếng kêu rột trong túi. Tờ báo mua trong đêm đầu tiên bỏ quên không
đọc.
Dòng chữ lớn ở trang nhất có tựa đề “Vượt qua vĩ tuyến 38!”. Trang hai có
hình hoa hậu Nhật Bản lớn hơn cả lời tựa ở trang nhất. Dưới đó có hàng
chữ nhỏ “Hỗn loạn ở phòng tìm việc khu N.”, “Phần lớn công nhân bị mất
việc ở công xưởng U”.
Argon nhìn chòng chọc lên hình hoa hậu Nhật Bản phân nửa như trần
truồng. Nói sao đây, nỗi nhớ về nguồn mãnh liệt đó, nói sao đây cái thân
thể này, thịt da như bằng thủy tinh. Ở đây có một chuyện đã bị quên đi mất
rồi. Còn những chuyện khác, có sao cũng được. Đây là lúc mà mọi chuyện
phải bắt đầu từ Adam và Eva. Ờ, phải rồi, Eva, vẽ Eva đi chứ.
Mười phút sau, một Eva lõa thể đứng trước mặt Argon. Eva hoảng hốt nhìn
xung quanh.
- Hả, ai đó? Tôi, sao lại như thế này. Trời, tôi trần truồng à.
- Tôi, Adam đây. Cô là Eva đấy.
Argon đỏ mặt, tỏ vẻ xấu hổ.
- Tôi là Eva à. Hèn gì, trần truồng phải không. Nhưng tại sao anh lại mặc
quần áo? Adam mà mặc quần áo thì kỳ quá.
Bỗng cô đổi giọng.
- Đồ nói láo! Tôi nào phải Eva đâu. Tôi là hoa hậu Nhật Bản kia mà.
- Cô là Eva. Thật sự là Eva đó.
- Gọi là Adam sao lại sống trong căn phòng mướn dơ dáy như thế này, lại
mặc quần áo, làm sao mà tin được. Nè, trả lại quần áo cho tôi, mau lên. Lạ
thật, tại sao tôi lại phải ở một chỗ như thế này. Từ bây giờ tôi phải đi làm
người mẫu, trình diễn đặc biệt cho buổi thi ảnh kia mà.
- Làm sao giải thích cho cô đây. Cô tưởng lầm rồi đấy. Cô thật sự là Eva
đấy.
- Cứng đầu thật. Vậy trái táo trí tuệ ở đâu nào? Vườn địa đàng ở đâu? Hả?
Đừng có giễu. Thôi mau trả lại áo quần cho tôi đi.
- Thôi thôi, cứ nghe lời tôi đi. Ngồi xuống đây. Mọi chuyện đều từ đây...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.