thống nên đôi lúc có vẻ khó hiểu nhưng lại có giá trị cao về mặt nghệ thuật.
Những tác phẩm kiểu Abe có lẽ còn lạ đối với Việt Nam ta. Vì thế lâu nay,
dịch giả vẫn hằng mong ước có dịp giới thiệu cùng bạn đọc VN dòng nghệ
thuật này.
Tác phẩm được dịch dưới đây là một trong những tác phẩm đầu tay của
Abe, thường được giới thiệu trong sách giáo khoa ở trung học phổ thông
Nhật Bản.
___________________
Trời sắp tối. Tuy đây là lúc người ta nhanh chân về tổ ngủ, nhưng lại không
có nhà để cho tôi đi về. Tôi tiếp tục chầm chậm bước đi trong những kẽ hở
hẹp giữa nhà này với nhà kia. Giữa thành phố, nhà cửa san sát như thế này
nhưng tại sao không có một ngôi nhà nào là nhà của tôi?.. Tôi cứ lặp đi lặp
lại cái nghi vấn này cả vạn lần.
Đứng dựa cột điện đái, thấy ở đó lâu lâu lại có đầu đứt của sợi dây thừng
rớt xuống, tôi muốn quấn nó vào cổ tôi cho rồi. Dây thừng liếc nhìn chòng
chọc vào cổ tôi, thôi anh bạn ơi, đi nghỉ đi. Tôi cũng muốn nghỉ, hoàn toàn
muốn nghỉ. Nhưng không thể nào nghỉ được. Tôi không phải là anh bạn của
dây thừng, đã vậy tôi lại không thể biết được lý do thỏa đáng của việc tại
sao không có cái nhà nào là nhà của tôi.
Tối mỗi ngày mỗi đến. Tối đến thì phải nghỉ chớ. Để nghỉ, cần phải có nhà.
Thế thì không có một lý do nào không có cái nhà nào là nhà của tôi.
Bất chợt tôi thoáng nghĩ: Có lẽ tôi đã nhầm lẫn một điều gì đó thật quan
trọng. Không phải là không có nhà mà chỉ vì quên mất đi rồi. Ừ. Có thể có
chuyện đó chứ. Tỉ dụ như là… Bỗng tôi dừng chân trước một căn nhà vừa
mới đi qua, đây là ngôi nhà của tôi cũng chẳng biết chừng. Dĩ nhiên so với
những ngôi nhà khác thì không có một đặc điểm nào cho thấy có thể như
vậy, nhưng điều đó cũng có thể đúng cho bất cứ ngôi nhà nào, vả lại đó
cũng không phải là bằng chứng để phủ định ngôi nhà đó là của tôi. Lấy hết
can đảm, ờ, gõ cửa đi.
May mắn quá, nụ cười có vẻ tử tế của một người đàn bà ló ra từ cánh cửa