CÁI KẾT ĐẮNG - Trang 145

“Hannah.” Anh nghiêng người về phía cô, ngang qua mặt bàn và nói,

“Đi nào, đi dạo chút đi em. Tối nay rất đẹp. Anh không thể nói điều mà
mình phải nói khi có tất cả những người này xung quanh.”

Cô định sẽ bước bên cạnh anh nhưng không chạm vào anh. Khi họ đi

xuống những bậc thang đá dẫn đến lối mòn ngang qua trảng cỏ, anh cầm tay
cô và khoác vào tay mình. Bầu không khí hiện giờ khá mát mẻ và tĩnh
mịch, và từ phía chân trời tối tăm, trăng rằm tháng Tám đang nhú dần lên
cao.

“Nếu anh biết rõ Kingsmarkham của anh như anh nghĩ, anh có thể cùng

em dạo bước dọc theo những bãi cỏ này và tạt vào một quán nhỏ trên đường
đến Kingsbrook. Trong lúc đó, anh sẽ cố gắng giải thích.”

***

Trong một quán nhỏ ở Kingsbrook từng được gọi là Anchor nhưng giờ

đã đổi tên thành Gooseberry Bush, Wexford và Burden cùng vợ của hai
người đang uống ly cuối cùng. Không một người đàn ông nào dám chia bữa
tiệc ra thành hai nhóm nhỏ, nhóm những người đàn ông nói về việc đi mua
sắm và nhóm những người phụ nữ nói về những vấn đề quốc gia đại sự,
nhưng Jenny đã tự chia bữa tiệc thành như thế, cô chỉ muốn tai của Dora
nghe những lời chỉ trích của cô ấy về nỗi khủng khiếp khi chỉnh đốn đám
thanh thiếu niên thế kỷ XXI cho hợp với tấm bằng A level của chúng. Cuộc
hội thoại vang đến tai Wexford, các cụm từ như “chương trình quốc gia,”
“những gia đình bất thường” và “trách nhiệm của cha mẹ,” nhưng khi thử
bình luận, anh liền bị Dora thô bạo gạt đi để rồi lại phải thử thêm lần nữa.

“Tại sao lại là Gooseberry Bush?” anh nói, chuyển chủ đề.
Người phục vụ quầy bar không biết.
“Tôi nghĩ là họ chỉ thích cách phát âm cái tên đó,” Burden nói. “Mặc dù

giờ này chẳng có ai ăn quả lý gai

[7]

nữa.”

“Tôi đã làm mứt lý gai hai năm trước,” Jenny nói, “nhưng không ai

muốn ăn nó cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.