16
B
ỏ lại cuộc điều tra về cái chết của Megan Bartlow, Wexford đi bộ về
phía Gew-Gaws, cửa hàng nơi cô ta làm việc. Khi anh đẩy cửa mở, chuông
cửa của Jimmy Gawson vang lên, triệu hồi vị chủ cửa hàng từ đằng sau đi
ra. Wexford biết Gawson một cách qua loa đã hàng năm nay, rất lâu rồi
trước khi anh ta mở cửa hàng, và cũng thích nói chuyện với anh ta vì cái
chất giọng rất Etonia - hay một tay diễn viên nghiệp dư cường điệu hóa một
cách thái quá giọng Etonia.
“Ồ, chào buổi sáng, ngài Chánh thanh tra,” anh ta nói, chìa bàn tay nhợt
nhạt và khá ẩm ướt ra. “Tôi đã nói với những người bạn tốt của anh tất cả
mọi thứ mình có thể nói về cái buổi sáng định mệnh đó, anh biết mà. Thực
tế là, kể đến từng chi tiết. Tôi đã không ở đây và đến lúc tôi ở đây thì
Megan bé bỏng tội nghiệp đã biến mất, còn lời nhắn của cô ta thì dán trên
cửa.”
“Tôi biết. Tôi không muốn nói về chuyện đó. Tôi muốn nói về cô ta.
Anh biết gì về cô ta?”
Gawson vẫy tay mời Wexford ngồi rồi tự mình ngồi xuống phía sau
quầy hàng chất đầy mô hình tháp Big Ben, xe buýt Luân Đôn mini bằng
nhựa, những lá cờ liên bang, những bức ảnh của Công nương Diana và
những con chó bun đầu gật gù. Anh ta lấy một ống hít trên kệ, gắn vào đó
một ống nicotine rồi hít mạnh.
“Phê như thuốc lá vậy,” anh ta nói, “nhưng rẻ hơn và tốt cho anh hơn.
Thật tuyệt vời, phải không? Tôi đã dính vào nó ba năm nay rồi đấy.”