CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 142

- Vậy thế đại ca có thể giúp em học hát thành tài được chăng?

- Được chứ! Đối với chú, xưa nay ta có tiếc điều gì. Nhưng cần nhất là

phải dày công khổ luyện.

Thế là ngay từ hôm sau, Ngỗng bắt Ngan nhịn tôm nhịn cá, chỉ cho ăn

“nhè nhẹ” vài con ốc mà thôi, và theo đúng lời “thầy”, tối tối Ngan phải
ngậm sỏi trong miệng luyện giọng liền mấy tiếng đồng hồ. Sang ngày thứ
bảy, Ngỗng nói:

- Tốt lắm. Bây giờ ta bóc lưỡi cho chú. Con sáo nó nói được tiếng

người là nhờ bóc lưỡi mà thành tài. Ta đây lưỡi cũng đã do giáo sư âm nhạc
Lu- ma-nhi-ni ở thành Mạc-xây ở nước Ý (7) bóc giúp (vừa nói Ngỗng vừa
há mỏ ra), giọng hát mới hay đến thế.

-----

(7) Tên một hải cảng Pháp, chứ không phải Ý.

Ngan gật đầu, bằng lòng bóc lưỡi. Tất nhiên Ngỗng Kều, tên du côn

kiêm cờ bạc bịp, kiêm lực sĩ chạy đua, kiêm giáo sư thanh nhạc, lại kiêm cả
bác sĩ phẫu thuật nữa, nhất định làm cái việc mổ xẻ rất ẩu và kém vệ sinh.
Sau khi bóc lưỡi, Ngan tướng công bị mất rất nhiều máu, ốm lao đao tưởng
chết.

Trong những phút mê man, Ngan nhắm mắt nói thều thào:

- Ôi! Thiên Nga… Thiên Nga… cái tên đẹp làm sao… êm như tiếng

sáo…

Ngỗng Kều săn sóc Ngan rất kém, lại lợi dụng lúc bạn ốm, chép trộm

bức thư của Thiên Nga viết trên lá khoai ngứa để học thuộc lòng (Ngỗng
đọc bức thư ấy làm gì, để đến cuối truyện sẽ rõ).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.