CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 143

Chẳng bao lâu Ngan lại khoẻ mạnh như thường. Một buổi sớm mùa

xuân, sau một thời gian học tập, Ngỗng ra bài cho Ngan thi tốt nghiệp.
Ngỗng cất tiếng hát trước, nghe đinh tai nhức óc chẳng khác gì tù và thổi.
Ngan gật gù khen:

- Mê ly! Mê ly! Không trách gọi là đệ tử của nhạc sư Lu-ma-nhi-ni

nước

Ý!

Đến lượt Ngan hát, nghe rè rè như tiếng chuông vỡ, phì phò tựa bễ lò

rèn.

Vậy mà Ngỗng lim dim mắt tấm tắc:

- Tuyệt! Tuyệt! Thật là độc nhất vô song! Tiếng khoan như gió thoảng

ngoài, tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa… Nay ta công nhận chú là ca sĩ
trứ danh, có thể ngao du khắp nơi vét bạc của thiên hạ, từ đây trở đi không
phải dầm mình trong nước tanh bùn thối kiếm tôm kiếm cá nữa.

Văn Ngỗng tâng bốc Ngan, phỉnh nịnh Ngan, khiến mũi tướng công

phổng lên bằng quả ổi. Sau đó, Ngỗng bàn bạc với Ngan, quyết định

lập thành ban hát đi bốn phương khua môi múa lưỡi để kiếm tiền. Muốn
quảng cáo rầm rộ cho ban hát, Ngỗng kều tự xưng là nhạc sư thượng hạng
Ba-gai- chi-chi thành Mạc-xây nước Ý, và phong cho Văn Ngan là ca sĩ trứ
danh Ba- que-mô-tô thành Rôm nước Nhật (8).

-----

(8) Ngỗng Kều lú lẫn quá! Rôm chính lại là thủ đô nước Ý.

Hai anh em – hay gọi là hai thầy trò cũng thế – sửa soạn để khai

trương ban hát. Ngỗng kiếm sậy về khoét sáo, kiếm vỏ trai về làm chũm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.