CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 166

Nhớ tới con Niềng Niễng, cu Tân để lại một mẩu khoai và chạy đến

bên cái bể. Đột nhiên nó đứng sững. Dưới ánh nắng vàng sáng, đậu ngay
trên đầu ông câu cá bằng đất nung là một con Chuồn Chuồn Chúa hiên
ngang, đầu to, mắt xanh, ngực nở, mình vằn da cọp, hai đôi cánh trong
suốt, cái đuôi thẳng tắp phía cuối bánh lái như đuôi máy bay.

Con Chuồn Chuồn có vẻ vừa ở dưới nước chui lên. Cu Tân đứng im,

đảo mát nhìn. Nó đã nhận ra sự thực kỳ lạ: ngay bên mép nước dưới chân
ông câu cá, con Xin Cơm của bé Mai đậu ôm lấy gốc cây si. Không, không
phải con Xin Cơm, mà là cái áo của nó thì đúng hơn. Cái áo xẻ giữa lưng
một vạch rộng, từ đó hiện ra con Chuồn Chuồn Chúa!

- Mai ơi! Mai ơi! Con Xin Cơm của Mai nở ra Chuồn Chuồn Chúa!

Mai ơi! Mai ơi! Mai!

Con Chuồn Chuồn sực tỉnh bay vút lên không, lượn một vòng lớn trên

hòn non bộ rồi mất hút trong nắng. Bấy giờ cu Tân mới chợt nghĩ: “Lạ thật,
con Niềng Niễng của mình cũng có cánh mà sao không thấy nó bay nhỉ?”

Mai ơi! Mai ơi! Mai!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.