CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 25

Chú leo lên hòn núi cao, ở đấy có thang bắc thẳng lên trời.

Chú vừa leo thang, vừa cúi nhìn xuống đất. Đất cứ xa dần, mờ dần.

Đêm đến chú bé Người tự lấy dây buộc mình vào cái thang để ngủ. Mặt đất
ở dưới xa nhìn đen thăm thẳm, làm chú nhớ bố mẹ, nhớ các bạn và nhố đất
vô cùng…

Chú leo hết một vạn bậc thang thì đến chỗ ông Trăng.

Lâu nay, sau khi tắt đèn, vì có chuyện buồn, ông Trăng đã đi nằm và

ngủ luôn. Ông không hề nhìn xuống mặt đất và không hề biết ở dưới đó
chuyện người và quỷ sống với nhau ra sao cả.

Hôm ấy, ông đang nằm ngủ thì có ai lay lay khẽ đôi chân ông và gọi:

- Ông ơi! Ông có phải là ông Trăng không? Ông mở mắt ra và từ từ

ngồi dậy.

Như ông Trời lần đầu tiên thấy chú bé Người, ông Trăng lạ lắm:

- Cháu là ai? Ớ đâu đến? Ông là ông Trăng đây!

- Cháu là con của người! Cháu ở dưới kia lên! Ông ốm hay sao vậy?

- Không! Không! Ông không ốm đâu!

- À, chắc là ông đang buồn!

- Ừ! Ông đang buồn…

Từ trước đến giờ, ông Trăng chưa được ai thăm hỏi và trò chuyện như

vậy. Ông cảm động lắm. Nhất là càng nhìn chú bé Người, ông Trăng càng
thấy quý và yêu.

- Ông có chuyện gì mà buồn vậy ông?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.