CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 86

giờ đã lớn và đã nhập đàn sống với đồng loại của nó. Và chắc nó đã quên
mình…

Nhưng hươu kia không quên. Hươu vẫn nhớ người bạn, người chủ nhỏ

của mình. Hươu chỉ lạ sao loài người lại khác nhau như vậy. Người thì tốt
như em bé. Người thì ác như lão đánh em và hai cái tên cứ chực đuổi bắt
cho được hươu.

Một hôm từ trên mỏm đồi cỏ tranh cao, hươu bỗng thấy có bóng người

đi lại ở ngôi chùa. Từ xa hươu cứ tưởng trong đấy có em bé, bạn và chủ của
mình, người đã cứu mình. Hươu liền đi về phía ngôi chùa. Nhưng hươu
cũng biết nghĩ chưa chắc đã là cậu bé, nếu không cậu ấy đã đi tìm gặp
mình. Dù sao cũng cứ đến gần xem… Những con người này có vẻ cũng
không phải là ác như cái lão đồ tể và hai tên kia…

Hươu đến sát chân chùa thì bỗng nghe một tiếng chuông đánh. Tiếng

chuông đánh gần quá làm hươu hoảng hồn. Hươu phóng thẳng một mạch
vào rừng sâu.

Nhiều năm trôi qua…

Hươu lớn lên, sừng bắt đầu mọc. Đôi sừng cao khỏe, nhưng nhìn hươu

vẫn rất hiền lành.

Hươu vẫn có ý chờ gặp lại người bạn chủ cũ. Đời hươu không thể dài

bằng đời người.

Hươu đã trở thành con hươu đầu đàn.

Một hôm hươu bỗng gặp một đoàn người đi đốt than. Hươu muốn đến

gần nhưng ngại lắm. Chờ cho họ về hết, hươu mới rời đàn, một mình đến
gần chỗ họ đã ngồi tụ tập với nhau. Một ít muối của những người đốt than
còn để rơi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.