CẠM BẪY - Trang 129

Vài giây sau, tôi phóng hết tốc lực lao thẳng ra cổng. Hai tên bảo vệ vẫn ngồi
trong bốt gác. Tất nhiên, chúng đã được lệnh không cho tôi ra ngoài nhưng
tôi cũng đâu có thèm xin phép chúng! Không thèm giảm tốc lực, tôi lao thẳng
vào thanh chắn. Nó không chịu nổi, gãy ngang. Tôi nghe tiếng súng bắn đuổi
theo nhưng mặc xác! Chiếc xe lao vút đi với tốc độ một trăm bốn dặm một
giờ.

Mấy phút sau, tôi cho xe ra đại lộ hướng về Miami. Tại cây xăng đầu tiên,

tôi bảo gã bán xăng đổ cho tôi đầy bình, đổi tờ một trăm đô ra tiền lẻ và gọi
điện cho Ginni, báo rằng sắp tới tôi sẽ có mặt ở Miami, nhớ thuê cho tôi một
chiếc máy bay.

Nhảy ra khỏi trạm điện thoại, tôi dừng lại và nhìn thấy cái thân hình hộ

pháp của gã bán xăng. Gã đang đứng dựa lưng vào cây xăng, hai tay giơ lên
trời. Bộ râu quai nón xệ xuống vì sợ. Tôi quay lại và tim như ngừng đập.
Della vói khẩu súng ngắn trên tay đang đứng ngay cửa sổ trạm xăng.

“Chào Johnny,” cô nói. “Mời anh ngồi vào xe, em muốn chạy dạo chơi với

anh vài vòng.”

Rõ ràng là chỉ cần tôi lưỡng lự một phút là cô sẽ bóp cò. Tôi ngoan ngoãn

bước tới chiếc Buick ngồi vào tay lái. Della ngồi xuống bên cạnh.

“Đến Miami, Johnny, và nhanh lên!”
Xe chạy được vài dặm thì Della cất tiếng hỏi:
“Tiền anh cất đâu?”
Tôi nhìn vào kính chiếu hậu và thấy họng súng của cô vẫn không rời gáy

tôi.

“Ở một nơi mà cô không bao giờ rờ tới được.”
“Để rồi xem! Peny và Benno đang chờ anh ở Miami. Họ sẽ biết cách làm

cho anh phải mở miệng! Anh sẽ ngoan ngoãn khai ra hết. Rồi anh còn phải
lạy để chúng kết liễu đời anh nữa cơ. Một tình cảnh xem ra rất bi đát.”

“Thế anh định cưới con nhỏ Ginni đó thật à?” Della hỏi, cười mỉa mai.

“Ôi, nực cười quá! Em đã nghe thấy hết. Đến Miami xong chúng ta sẽ chở
Peny và Benno theo và sẽ đón con nhỏ đó ở sân bay. Chỉ cần bọn họ đụng tới
con nhỏ là anh phải nói ngay thôi.”

Tôi nhanh chóng đi tới một quyết định. Một khi Della đã nghe được cuộc

nói chuyện của tôi với Ginni thì việc cô ấy rơi vào tay bọn Peny là điều
không thể tránh khỏi. Thế thì ngay lúc này tôi phải xoay xở!

“Vĩnh biệt em, Ginni,” tôi tự nhủ. “Không còn con đường nào khác!” Hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.