CẠM BẪY - Trang 44

N

5

gười ấy lặng lẽ bước vào như một cái bóng. Đó là một gã bụng phệ với
đôi chân ngắn cũn, to đùng. Những mạch máu nhỏ đỏ li ti trên khuôn

mặt tròn quay nhằng nhịt như mắt lưới. Ánh mắt thất thần như hai mắt kính.
Đôi môi dày toét ra trong một nụ cười không biểu lộ gì cả. Nhưng có một
điều tôi tin chắc là chưa bao giờ tôi nhìn thấy con người ấy. Gã ăn mặc sang
trọng với những trang sức đắt tiền. Ngón út của gã được trang điểm bởi một
cái nhẫn với một viên kim cương to phải bằng quả trứng bồ câu. Tay phải gã
ôm một bó hoa hồng to tướng.

Gã dừng lại cạnh giường và nhìn tôi một lúc lâu. Bill lẳng lặng lảng đi chỗ

khác.

“Johnny, chào em,” gã cất tiếng chào tôi.
Giọng gã nhỏ và ngọt xớt.
Tôi không mở miệng. Bởi lẽ tôi không đủ sức để nói dù chỉ một lời. Tôi có

cảm tưởng tất cả như đang trong một cơn ác mộng.

“Nó trông cũng đã khá rồi đấy chứ,” gã cớm nói với Bill. Johnny, em biết

không, em đã làm anh lo sợ muốn chết! Anh đã tìm em khắp nơi. Em cảm
thấy thế nào?

“Tôi không biết anh,” tôi nói giọng yếu ớt, đứt quãng. “Anh đi đi!”
“Ồ, thôi đi cậu nhóc, bình tĩnh lại nào!” Bill nói nhỏ. “Cứ để cho người

này trao đổi với cậu. Cậu muốn chóng hồi phục có phải thế không nào?
Chúng ta cần phải bắt lý trí của cậu trở lại trạng thái bình thường.”

“Tôi đã nói với ông là tôi không quen biết con người này!”
Gã mập để bó hoa lên đầu giường.
“Johnny, em bị thương rất nặng,” gã nói. “Nhưng bác sĩ nói là anh có thể

giúp được em.”

Con người ấy đã gây cho tôi một cảm giác sợ hãi. Mặc dù hắn cười nhưng

trong ánh mắt hắn vẫn toát ra một vẻ gì đó lạnh lùng.

“Tôi không có gì để nói với ông cả.”
“Nào, Johnny, chúng ta cố nhớ lại quá khứ xem nào. Chả lẽ em đã quên

Ginni này rồi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.