T
8
ôi phóng xe trở về khách sạn. Thấy tôi, gã bồi chạy ra mở cửa.
“Tôi còn có việc phải đi ngay,” tôi nói. “Gần đây có nhà băng nào
không?”
“Tòa nhà thứ nhất bên trái là nhà băng đấy, thưa ngài. Nó dễ nhận lắm.”
Gã bồi nói đúng: tôi đã tìm ra nhà băng không mấy khó khăn. Đó là một
tòa nhà cao phải đến hai chục tầng, chiếm gần hết nửa khu phố. Trước cửa
nhà có năm gã lực lưỡng được trang bị tận răng đứng canh.
Tôi dừng xe, bước xuống. Một gã bảo vệ tiến lại. Bốn gã kia nhìn tôi
không rời mắt.
“Tôi muốn gửi cái va-ly vào kho bảo quản,” tôi giải thích. “Vậy tôi phải
làm gì?”
“Ngài có mang theo xe không, thưa ngài?”
Tôi mở cốp lấy va-ly ra. Gã bảo vệ chìa tay định xách dùm nhưng tôi từ
chối.
“Thôi, thôi cảm ơn, tôi không đến nỗi quí phái như anh tưởng đâu, tôi tự
xách được rồi. Tôi phải mang vào đâu đây?”
“Xin ngài đi theo tôi.”
Gã bảo vệ dẫn tôi vào một căn phòng rộng như một phòng chờ ở nhà ga xe
lửa, có bao bọc bằng những lưới sắt to. Trên trần có gắn một chiếc cầu có
mấy gã bảo vệ khoác tiểu liên đang đi đi lại lại. Khó có cách gì đột nhập vào
một pháo đài như thế.
Người ta dẫn tôi tới gặp một chàng trai trẻ với nước da tai tái đang ngồi
với vẻ mặt của một gã hoàng tử đang buồn. Thấy tôi, anh chàng đứng dậy, cúi
chào.
“Ngài Ishem sẽ tiếp ngài,” gã bảo vệ nói rồi bỏ đi.
“Ngài muốn thuê két sắt phải không?”
“Phải.”
“Vậy xin mời ngài đi theo tôi.”
Một cái thang máy đưa chúng tôi lên tầng năm, sau đó, chúng tôi tới một
cánh cửa sắt khóa chặt với một gã bảo vệ đứng canh.