“Tôi cần chìa khóa két bốn sáu,” Ishem nói.
Gã bảo vệ trao chìa khóa và chúng tôi bước vào một căn phòng không lớn
lắm, nơi có hai cái đi-văng, một cái bàn, một tấm thảm cũ dưới sàn. Một cái
két sắt gắn liền với tường.
“Ồ, có thể sống luôn ở đây được chứ chả chơi!” tôi thốt lên.
“Vâng, chúng tôi có không ít khách hàng muốn làm việc với các tài liệu
mà không đi ra khỏi nhà băng. Chúng tôi luôn tạo mọi tiện nghi cho khách
hàng,” Ishem giải thích, sau đó khóa cửa lại. “Bí số của kho này là mật hiệu
bằng lời: Kinh tế. Nó khá dễ nhớ. Có thể ngài cần đến két sắt lúc bấy giờ ngài
cứ tự mở lấy. Trong trường hợp…”
“Tôi hiểu. Đây không phải là lần đầu tiên tôi sử dụng đến kỹ thuật này.”
Tôi thử bấm từ ‘kinh tế’ trên ổ đỉều khiển và khi bấm xong cánh cửa kho
tự động mở ra.
“Cửa khóa kho phải gửi trả lại nhân viên bảo vệ. Khách hàng không được
phép giữ nó, đó là nguyên tắc của nhà băng. Ngài còn muốn yêu cầu gì nữa
không ạ? Ví dụ như ngài muốn cho một người nào đó sử dụng nữa chẳng
hạn?”
“Không một ai có quyền đụng vào két nếu không có tôi,” tôi nói vẻ cương
quyết. “Bảo vệ nhà băng sẽ nhận ra tôi chứ?”
Ishem cười trịch thượng.
“Khi ngài mở kho, ngay lập tức có một thiết bị tự động chụp ảnh ngài.
Ảnh ngài sẽ gần liền với tấm cạc đăng ký và nó sẽ được đối chiếu rất kỹ mỗi
khi ngài cần mở khóa.”
“Thế là tôi yên tâm.”
“Còn bây giờ có lẽ đã đến lúc chúng ta phải làm một vài thủ tục nho nhỏ,
thưa ngài.”
“Tôi muốn kiểm tra các thứ trong va-ly trước khi khóa két,” tôi nói. “Anh
có thể gọi điện cho tôi sau vài phút nữa được chứ?”
“Dĩ nhiên. Ngài biết phải tìm tôi ở đâu rồi. Bảo vệ sẽ dẫn ngài đến thang
máy.”
Ishem bỏ đi, tôi mở va-ly, lấy ra mười cọc tiền toàn tờ một trăm đô la, đủ
dùng cho nhiều ngày tới, nhét vào túi áo vest và nhận thấy hơi lạnh của báng
súng ngắn hai hai ly. Khẩu thứ hai tôi để ngoài xe bởi lẽ mang theo người cả
hai khẩu không tiện, tôi quyết định để khẩu hai hai ly vào va-ly. Xong việc,
tôi khóa cửa lại và đi ra.