• • •
Hai mươi lăm phút sau, tôi phóng xe tới địa chỉ: Đại lộ Franklin, nhà số 3945,
căn hộ số 4.
Tôi nhìn thấy một tòa nhà lớn cũ với một khoảnh vườn bao kín xung
quanh. Tôi cho xe chạy tới ngã tư, nơi có trạm bán xăng, rồi đánh xe vào bãi
đậu xe cạnh đấy.
Một con đường nhỏ rợp bóng cây dẫn đến cửa tòa nhà. Tôi biết là tôi đến
đây rất mạo hiểm nhưng lại tự nhủ là nếu tôi tìm cách lọt được vào bên trong
căn nhà này thì có thể sẽ tìm ra điều gì đó có thể giúp tôi phục hồi lại được trí
nhớ – chẳng hạn như một bức thư, vài bức ảnh và thậm chí có thể cả một
cuốn nhật ký nữa cũng nên. Tóm lại, đây là một cuộc chơi đáng giá. Tôi luồn
vào phòng sảnh. Đối diện với cửa ra vào là một cầu thang rộng dẫn lên lầu
trên. Căn hộ số bốn nằm ở lầu bốn. Tôi rút khẩu súng ra cầm trên tay, giấu
sau lưng và nhấn chuông.
Không có ai lên tiếng. Tôi hồi hộp đứng chờ. Tôi tin là không có ai mở
cửa nhưng vẫn sẵn sàng chờ đón một sự bất ngờ. Tôi lại nhấn chuông và nghe
có tiếng chuông vang lên trong phòng. Sau đó, trong phòng vọng ra những
tiếng động khác, tôi cảm thấy căng thẳng: đó là tiếng bước chân.
Tôi đang định nổ súng thì cánh cửa hé mở. Một cô gái tóc cắt ngắn màu
đồng đen xuất hiện trước mặt tôi. Đôi mắt xanh màu da trời của cô mở to.
Đó là Ginni. Tôi đứng nhìn cô như hoá đá. Sự xuất hiện của cô đã làm tan
biến bức sương mù bao phủ lên tiềm thức của tôi bao ngày nay.
“Ôi, Johnny, anh đã về!” Ginni reo mừng.
Mọi việc xảy ra cùng một lúc. Đôi mắt cô bỗng hoảng hốt. Tôi nghe tiếng
lạo xạo và một tia sáng loé lên trong đầu. Lúc ngã xuống, tôi cố rơi vào vòng
tay run rẩy như hoá dại nhưng Ginni đã biến đâu mất. Còn tôi thì cứ rơi, rơi
từ thực tại vào quá khứ.