CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 190

Trong cỗ xe trên đường về nhà, mà Jack và Ellie đã được ngồi riêng rẽ bên
nhau, tâm trí của Ellie vẫn còn nghĩ về buổi tiếp tân. Jack đã trả lời hầu hết
các câu hỏi của Dorothea, và cũng nên là như thế, bởi Ellie cũng chẳng biết
phải trả lời như thế nào. Nàng chưa thảo luận hoặc thống nhất bất kỳ điều gì
với Jack.

"Anh nghĩ rằng," Jack nói: "buổi tiệc cũng được khá tốt, phải không em?"

Ellie lắc đầu. "Dorothea thật thích biết chuyện của tất cả mọi người. Bà ấy
như không thể tự chủ. Em nghĩ rằng bà ấy trời sinh để làm một người ngồi lê
đôi mách. Trước khi tuần này qua đi, bà ấy sẽ truyền đi khắp nơi về mọi điều
mà bà biết được về chúng ta với tất cả bạn bè của bà."

"Giống như gì, chẳng hạn?"

Nàng không muốn đề cập đến sự thiếu thốn về y phục cô dâu hay tuần trăng
mật bị trì hoãn, trong trường hợp chàng lại nghĩ rằng nàng muốn có được
chúng, mà chắc chắn là nàng không, vì vậy nàng đã nói thay vào đó: "Để
xem, đó là câu chuyện anh chế về chúng ta là thanh mai trúc mã. Chẳng bao
lâu thì mọi người đều biết đến và bàn tán về chúng ta."

"Và điều đó khiến em phiền?"

"Nó không khiến anh phiền sao?"

Chàng nhún vai. "Hầu như không. Anh đã là đối tượng của nhiều tin đồn
trong đời sống và anh đã làm quen. Tuy nhiên", chàng đã cho nàng những nụ
cười mà có thể làm tan chảy trái tim của một người phụ nữ: "nó sẽ là một
thay đổi để có người nghĩ tốt cho anh. Thế giới luôn ngưỡng mộ một người
yêu chung thủy."

Nàng thổi ra một hơi thở nhạo báng. "Không ai tin điều đó."

"Tại sao không?"

Bởi vì chàng là một giải thưởng hôn nhân và nàng là một cô gái già đã héo úa
bao năm tháng trong rương – hay là thế giới đã nghĩ vậy. "Bởi vì," nàng nói:
"Em chỉ mới mười ba khi anh đã mười bảy khi chúng ta gặp nhau lần đầu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.