CẠM BẪY HÔN NHÂN - Trang 140

khi cô cảm thấy mình lâng lâng và sự điềm tĩnh vẫn đang bị xáo trộn. “Anh
nuôi nó bằng cái gì vậy? Lũ trẻ con à?”

Anh cười khùng khục và quỳ xuống, cố gắng gọi con mèo đến gần.

Dante vẫy đuôi và rít lên. Maggie nhảy bật lại một bước. “Em không sợ
mèo đấy chứ, phải không, cara?”

Cô rùng mình. “Em chỉ không thích chúng thôi. Chúng lúc nào cũng đòi

hỏi và đầy thù hận.”

Môi anh giật giật. “Có vẻ như hai người rất hợp nhau đấy.” “Buồn cười

nhỉ. Nó là của anh à?”

Michael lắc đầu. “Không, nó là mèo hoang. Thường xuyên ghé thăm để

tìm đồ ăn, nhưng không để bất kỳ ai tới gần. Ngay cả Carina, bọn anh vẫn
luôn gọi con bé là người có thần giao cách cảm với động vật, cũng không
tới gần được. Dante có vấn đề.”

Cô nhìn chằm chằm con mèo. Khá sạch sẽ, chắc chắn là không hề đói

khát, nhưng dường như nó không thích người. Sự hài hước bất ngờ tấn
công cô. “Vậy là Dante được cho ăn và được cung cấp thực phẩm bởi
những người mà nó công khai khinh miệt. Thú vị thật đấy.”

“Ừ, anh đoán vậy,” anh thì thầm. Đột nhiên, cô đang trong vòng tay anh.

Hơi thở vương mùi bạc hà của anh phả trên môi cô và khiến bụng cô nhộn
nhạo. “Đêm qua, em ngủ ngon không?”

“Có.”

“Nói dối.” Đôi mắt đen của anh lấp lánh với sự hứa hẹn đầy nguy hiểm.

Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. “Nhưng nếu ba lần mà em vẫn ngủ
đủ, anh sẽ cần làm tốt hơn đêm nay.”

Ôi. Trời.

Cô hắng giọng và nhắc nhở bản thân rằng thêm một đêm nữa cùng anh

thôi cũng là nguy hiểm. Cô chớp mắt và lùi lại, cần giữ khoảng cách. Cánh
tay anh siết lại quanh cô. “Michael…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.